Chương 10: Quý Hằng sa bẫy rồi

Phó Cảnh rống xong liền tắt máy. Tay hắn nhuốm đầy máu khiến cái máy cũng bị nhuộm đỏ cả mảng.

Quý Khải Minh hiểu rõ tính cách Quý Hằng rõ như lòng bàn tay. Kể cả việc xác nhận miệng vết thương qua video hay muốn cho hắn thêm một đao, Quý Khải Minh đều đoán được.

Nhưng ai có thể nghĩ đến sự hận thù của Quý Hằng đã đến điên cuồng đến mức này, thế nhưng lại muốn hắn đem mắt của đối phương đào ra.

Con dao tuy đã trải qua xử lý, nhưng dù sao cũng đã được mài sắc. Mà đôi mắt còn là bộ phân yếu ớt, chẳng sợ đã rất nhẹ nhàng cũng có thể khiến nó bị nhiễm trùng rồi mù loà.

Vì tránh đi hoài nghi, hắn không có cách nào từ chối, đành làm ra vẻ không kiên nhẫn với những yêu cầu nhỏ nhặt của đối phương nhằm kéo dài thời gian, sau đó đâm một đao qua loa cho xong việc.

Cũng vì tránh cho mũi đao tiếp xúc mí mắt, trong nháy mắt trước khi ra tay, hắn cố ý ném đi điện thoại, đối phương chắc cũng sẽ không đoán được hắn ra tay như thế nào.

…… Hy vọng là như thế.

Lúc này, người bên cạnh cử động.

Phó Cảnh quay đầu, thấy Quý Khải Minh chậm rãi mở mắt, ngồi dậy.

“Ngài không có việc gì chứ?” Phó Cảnh hỏi, “Ta có khống chế lực độ……”

Lời còn chưa nói xong đã bị nghẹn lại trong cổ.

Bởi vì hắn thấy rõ ràng chỗ gần mắt đối phương bỗng nhiều thêm một vết thương. Máu tươi chảy xuống từ đó giống như huyết lệ nơi khóe mắt.

Hẳn là sẽ không truy cứu trách nhiệm đi? Hắn đã tận lực tránh đi rồi mà!

“Ta đi kêu bác sĩ.”

Phó Cảnh vội vàng đứng dậy.

“Không cần.”

Quý Khải Minh gọi hắn lại.

“Đừng lãng phí thời gian.”

Phó Cảnh: “Vậy, được rồi……”

Thấy đối phương không có tiếp tục lên tiếng, tầm mắt rời đi xuống.

Phó Cảnh cảm thấy kỳ quái, lại phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm tay mình xem.

Bởi vì lòng bàn tay nắm lấy thân đao, bị cạnh sắc cứa vào da làm chảy nhiều máu.

Phó Cảnh:?

Một lát sau, hắn mới phản ứng lại: “Ngài có phải sợ bị Quý Hằng hoài nghi? Ngài yên tâm. Ta liền nói ta không nắm giữ tốt lực đạo, nên không cẩn thận bị thương.”

Nghe vậy, Quý Khải Minh nhìn hắn.

Hai người đối diện với nhau đều trầm mặc hồi lâu.

Ngay khi Phó Cảnh cảm thấy có chút xấu hổ, liền nghe đối phương lên tiếng.

“Đi xử lý trước đi.” Quý Khải Minh dời đi tầm mắt, "Nhớ mang bao tay vào.”

Phó Cảnh ngoan ngoãn làm theo.

Hắn nghĩ, Quý Khải Minh quả nhiên sợ Quý Hằng phát giác ra manh mối, cho rằng cái cớ mà hắn lấy không đủ để làm người tin tưởng mới để hắn mang bao tay.

“Hắc y nhân” đi theo Quý Khải Minh mặc tây trang đều là theo bộ, đương nhiên cũng bao gồm cả bao tay cũng màu đen.

Phó Cảnh cau mày bôi thuốc cho chính mình xong, rồi dán băng dán lại. Sau đó, hắn kéo ra ngăn kéo tủ đầu giường. Bên trong để một khẩu súng cùng một hộp cứu thương.

Đây là đồ Quý Khải Minh chuẩn bị cho hắn, muốn hắn đến lúc đó dùng cái này gϊếŧ chết Quý Hằng.

Tuy nói là như vậy.

Phó Cảnh lấy ra khẩu súng. Thân súng nặng trĩu, so với trong tưởng tượng nặng hơn rất nhiều.

Để một người chưa từng dùng súng, bỗng dưng phải dùng súng gϊếŧ người, có thể làm được sao.

Có lẽ đối với thế giới này mà nói, việc này đại khái là chuyện thường ngày.

Hắn không khỏi thở dài. Vừa bước ra từ trong phòng , đúng lúc nghe được dưới đại sảnh truyền đến tiếng la hét ầm ĩ.

“Đường đệ ta có ở đây không? Nghe nói hắn sinh bệnh, ta đến thăm hắn.”

“thiếu gia Quý Hằng.” Giọng nói của quản gia có chút bất đắc dĩ, “Quý tiên sinh đang nghỉ ngơi, không tiện gặp ngài.”

"Có cái gì mà không tiện. Ta là đường huynh của hắn, nghe hắn sinh bệnh liền lại đây thăm, thiên kinh địa nghĩa.”

(thiên kinh địa nghĩa: đạo lý rõ ràng, không thay đổi, bất di bất dịch; đúng đắn từ xưa tới nay, không có gì phải nghi ngờ.)

Có vẻ là Quý Hằng đã tin Quý Khải Minh chết rồi thế nên hắn ăn nói vô cùng tự tin.

“Quý Khải Minh ở phòng trên này phải không?”

“Từ từ đã, thiếu gia Quý Hằng !”

Quản gia có vẻ muốn đi cản. Nhưng nề hà Quý Hằng mang theo quá nhiều người, hắn có tâm mà không có lực, chỉ đành trơ mắt nhìn người đi lên trên tầng.

Quý Hằng dẫn đầu đoàn người, tâm tình hắn hiện tại nôn nóng, như hận giây tiếp theo liền không thể thấy thi thể Quý Khải Minh, lại chính tay đào ra đôi mắt của đối phương.

Lão già đi bên cạnh hắn thật ra lại bình tĩnh, nhẹ giọng phân phó vài câu. Vài tên hộ vệ đi sau tản ra khống chế toàn bộ Quý trạch.

Bước đến trước cửa thư phòng, Quý Hằng đang muốn mở cửa đi vào thì bị lão già ngăn cản.

“Thiếu gia, chờ một lát.” Lão ta nói, “Cần gọi cho Phó Cảnh trước đã.”

“Mau lên.”

Lão nhân mới gọi đi không bao lâu, đầu dây bên kia liền bắt máy. Có giọng nói hơi vẻ nóng nảy truyền đến: “Các ngươi có phải đã vào được hay không? Nhanh chuyển tiền cho ta đi.”

“Chúng ta nếu đã tiến vào, ngươi không cần lo lắng sẽ bị bắt lấy.” Lão nói, “Quý trạch đã bị chúng ta khống chế, ngươi hiện tại ở đâu, xuất hiện đi.”

Giọng đối phương hơi mất khống chế: “Còn có chuyện gì? Ta đã gϊếŧ giúp các ngươi, các ngươi còn muốn kéo dài bao lâu! Có phải có ý định không muốn cho ta phải không?”

“Yên tâm, gia chủ luôn luôn nói một không hai.”

Chỉ tiếc ngươi có mệnh kiếm, lại chẳng có số hưởng.

Lão nhân thầm nói thêm một câu như vậy trong lòng, giọng điệu lại vẫn vững vàng như cũ.

“Xuất hiện đi. Tiền, gặp mặt sẽ đưa ngươi.”