Chương 9: Ánh mắt lúc hai người họ đối mặt gần như muốn kéo ra tia lửa

Tần Lịch hoàn hồn, đem kịch bản trong tay cùng balo đưa tới, "Mới vừa rồi diễn, chi tiết chỗ cánh tay kia cậu xử lý rất tốt, trước đó là tôi hiểu lầm, xin lỗi."

Nửa câu sau, là chỉ lúc hắn chất vấn chuyện Kỷ Ly di chuyển đạo cụ. Hai chữ cuối cùng, âm thanh có chút nghiêm túc.

Kỷ Ly ngơ ngác một giây, sau đó nụ cười trong mắt ngày càng đậm. Hắn không nghĩ tới, thân phận ảnh đế như Tần Lịch lại sẽ vì chuyện nhỏ không liên quan tới mình mà xem trọng, lựa chọn nói lời xin lỗi với một người mới như hắn.

"Nơi nào có hiểu lầm?" Kỷ Ly nhận lấy đồ của mình, nhẹ nhàng đem sự tình lướt qua, "Trương Minh đâu? Đồ của tôi sao lại ở chỗ lão sư?"

"Hắn có chuyện tạm thời phải đi gấp." Tần Lịch đơn giản giải thích, lại hỏi, "Cậu buổi tối ở đâu? Có người tới đón sao?"

Kỷ Ly ngày mai còn có hai cảnh quay, theo lý mà nói chính là phải ở Hoành thành một đêm. Cả ngày hôm nay, cũng không có gặp được bên người đối phương có nhân viên công ty xuất hiện.

"Tôi đi có một mình, phía công ty đã an bài chỗ ở." Kỷ Ly cầm điện thoại, mở ra thông tin nhận được trước đó, "Bất quá khách sạn chỗ tôi ở cách đoàn phim khá xa, xe buýt đoàn phim không tiện đường, chắc là phải đón taxi đi đến."

Vừa rồi thay xong trang phục diễn, Kỷ Ly chính là đi hỏi chuyện này.

"Nghe người ta nói trường quay phim Số 4 Hoành thành chỗ này không phải địa điểm tốt để đón xe." Tần Lịch liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

Hắn tới Hoành thành diễn qua mấy bộ phim, đối với mỗi một trường quay đều có hiểu biết.

Kỷ Ly khổ não nhéo chân mày, vừa mới chuẩn bị nghĩ biện pháp khác, liền nghe thấy đối phương nói, "Cùng tôi đi thôi, tôi bảo tài xế tiện đường đưa cậu về."

"...Tần Lịch lão sư, chúng ta cùng nhau đi sao?" Kỷ Ly có chút do dự.

Dù sao thì hai người ở trong giới giải trí vị trí khác nhau một trời một vực, nếu như bị phóng viên cố ý chụp tới, không biết sẽ bịa chuyện ra như thế nào.

"Để tài xế tiện đường đưa diễn viên đoàn phim về mà thôi, có thể có chuyện gì?" Tần Lịch đoán ra ý nghĩ của hắn, trong lòng lại xông ra ý cười nhỏ vụn.

Nếu là đổi lại ở diễn viên mới khác, không chừng đã bắt lấy cơ hội này làm quen với hắn, người trước mắt này lại là ngược lại, ngay cả nhiệt độ kế bên cũng không muốn cọ, liền bắt đầu do dự.

"Đi thôi, xung quanh trường quay đã được chắn lại, người ngoài không vào được." Tần Lịch nhẹ giải thích rõ, dẫn đầu xoay người.

"Vâng." Kỷ Ly không phải người tính tình bướng bỉnh, sau khi e ngại trong lòng bị đánh tan, dứt khoác đi theo.

...

Lúc hai người đến gần chiếc RV, Tề Ngạn cũng vừa lúc mang Thiếu tướng đi dạo trở lại.

Cẩu tử vừa nhìn thấy Tần Lịch, liền giật dây vui mừng chạy tới, trong miệng 'ngao ô ngao ô' hưng phấn không ngừng, cái đuôi chó vẫy cũng sắp thành hình xoắn ốc.

Kỷ Ly là thích chó, nên cảm thấy rất thú vị, "Tần Lịch lão sư, đây là anh nuôi sao?"

"Là tôi từ trong đống rác nhặt được, gọi là Thiếu tướng, nuôi bốn năm rồi." Tần Lịch sờ đầu chó một cái, ngăn lại, "An tĩnh một chút, đừng làm rộn."

Thiếu tướng nghe chỉ thị, lập tức liền an phận xuống.

Nó nhận ra được bên cạnh có mùi lạ, lại bắt đầu vòng quanh Kỷ Ly cảnh giác ngửi mùi, không đến mấy giây lại bắt đầu lắc lắc cái đuôi.

"Thiếu tướng thật giống như rất thích cậu." Tần Lịch nói.

"Phải không? Nó rất thích tôi sao?" Kỷ Ly cười, nhìn vào con chó chăn cừu ngồi cạnh chân mình.

Tề Ngạn nhìn đối diện hai người một chó, lên tiếng tìm lại cảm giác tồn tại, "Đúng vậy, con chó này đối với Tần Lịch là nhiệt tình, nhưng đối với người khác đều là lạnh nhạt, đừng nói chi là một người xa lạ lần đầu gặp như cậu."

Bây giờ nó đang hướng về phía Kỷ Ly ngoắc đuôi, chính là thích ngay từ lần đầu gặp.

"Nói đến, như thế nào Kỷ Ly cùng nhau tới?" Tề Ngạn hỏi.

Kỷ Ly đơn giản giải thích một lần, chỉ thấy Tần Lịch mang chó lên xe, rồi hướng hắn nói, "Cậu lên đây đi."

"Vâng." Kỷ Ly ngoan ngoãn theo kịp.

Tề Ngạn nhìn hai người một trước một sau lên xe, nhướng mày vi diệu ——

Sáng này còn nghĩ muốn đổi người đây, bây giờ lại có thể 'thuận đường" đưa người?

Nam nhân bây giờ a, chính là giỏi thay đổi.

...

Vị trí chỗ trường quay phim số 4 khoảng cách có chút xa với khách sạn nơi Kỷ Ly ở, phải mất nửa giờ chạy xe mới tới.

Tề Ngạn ngồi ở hàng ghế phụ phía trước, ngăn cách với Tần Lịch và Kỷ Ly bởi tấm chắn trên xe. Tần Lịch vừa lên xe liền cầm máy tính bảng lên, cau mày nhìn dự án giải trí gần đây của công ty gửi tới.

Kỷ Ly không quấy rầy hắn, thành thành thật thật chọn một khoảng cách khá xa, ngồi dựa vào cửa sổ. Thiếu tướng lần đầu tiên không nằm cạnh chủ nhân nhà mình, ngược lại lại đến bên chân Kỷ Ly nằm xuống.

Chuyển động ở hai bên đèn đường lui về sau rất có nhịp điệu, Kỷ Ly nhìn qua ở cửa kiếng xe, chỉ cảm thấy bên chân được Thiếu tướng bảo vệ vô cùng ấm áp dễ chịu, trong chốc lát cơn buồn ngủ liền xông lên.

Nửa giờ đi xe, thoáng một cái đã qua.

Tần Lịch phát giác tốc độ xe chậm lại, giương mắt nhìn một cái, mới phát hiện thanh niên đã sớm ngủ. Hắn nằm ở trên bàn, lấy tay kê làm gối, gương mặt khi ngủ ngoan ngoãn đến không nói nên lời.

Bên môi Tần Lịch nâng lên một độ cong rất nhỏ, nhỏ đến nỗi ngay cả chính hắn cũng không phát hiện.

—— cốc cốc.

Tài xế phía trước nói, "Tần lão sư, đã đến khách sạn của cậu diễn viên rồi."

Kỷ Ly ngủ rất cạn, chợt cả kinh liền tỉnh, hắn theo thói quen vỗ trán của mình một cái, giọng nói vừa mới tỉnh ngủ mang chút ý mềm, "Tới rồi?"

"Ừ, tới." Tần Lịch buông máy tính bảng xuống, nói.

"Cảm ơn, vậy tôi đi trước." Kỷ Ly thanh tỉnh lại, cầm balo của mình lên liền đi ra ngoài.

Tần Lịch chăm chú nhìn thanh niên rời đi, còn chưa kịp từ cửa thu hồi ánh mắt, thì thân ảnh người kia một lần nữa xông vào tầm mắt hắn.

Ánh sáng rực rỡ ngoài xe rơi vào trên mặt Kỷ Ly, nguồn sáng lan tỏa một chút rồi mờ đi trong bóng tối của xe, người thanh niên đứng ở giữa ranh giới sáng tối, ngay cả nốt ruồi trên sống mũi, nụ cười ở đuôi mắt cũng bị nhìn thấy phá lệ rõ ràng.

"Ngủ ngon, Tần Lịch lão sư."

"...Ngủ ngon."

Mấy giây sau, Tần Lịch từ từ đưa mắt quay trở lại trên màn hình máy tính bảng, đột nhiên cảm thấy dự án trước mắt thật tẻ nhạt vô vị.

...

Buổi sáng ngày tiếp theo.

Đoàn phim đem địa điểm quay chụp định ở bên trong tửu lầu, cảnh quay được định là sau khi huynh đệ Tống thị nhận nhau.

Kỷ Ly tạo hình xong vừa mới bước vào tửu lầu đã nhìn thấy Tần Lịch đứng bên cạnh đạo diễn.

Trên môi Kỷ Ly nâng lên một nụ cười, đến gần gọi, "Trịnh đạo diễn sớm, Tần Lịch lão sư buổi sáng khỏe."

Tần Lịch nghe thanh âm Kỷ Ly, quay đầu nhìn.

Kỷ Ly không mặc quần áo ăn mày như ngày hôm qua, mà là thay bằng một bộ trang phục màu trắng gạo, đai lưng màu trắng quấn quanh phác họa ra vòng eo thon, cả người nhìn qua cao hơn rất nhiều.

Mặt dù trên mặt vẫn bị bôi một lớp than đen mỏng, nhưng cũng may là không có cố sức làm cho thật "bẩn", ngũ quan vào lúc này cũng có thể thấy được mấy phần tinh xảo cùng sinh động.

Kỷ Ly vừa đến gần, liền phát hiện chỗ đặc biệt, "Chúng ta chính là đang mặc quần áo huynh đệ?"

Quần áo của Tần Lịch là màu đen, từ đường vân trên đai lưng là có thể nhìn ra, quần áo hai người là tương tự phối hợp. Không có chiến bào mang cho người khác cảm giác nghiêm túc lạnh như băng, tạo hình hôm này cùng quần áo rõ ràng nhiều hơn chút gần gũi tình người.

Nhân viên công tác vừa đem tới thức ăn tươi ngon hấp dẫn dọn lên trên bàn, thậm chí còn có một cái đùi cừu được nướng vàng ươm bóng mỡ.

Kỷ Ly ngửi được mùi thơm, đôi mắt sáng lên.

Hắn dậy sớm không kịp ăn bữa sáng, đang định thừa dịp cảnh vui này thu thập chút phúc lợi, không nghĩ tới đoàn phim có lương tâm như vậy, bày ra toàn thức ăn ngon.

Trịnh An Hành nhìn thấy ánh mắt thèm ăn của Kỷ Ly, cười hỏi, "Đói?"

"Dạ, có chút." Kỷ Ly thật thà gật đầu.

"Các cậu ngồi đúng vị trí diễn đi, đến lúc chuẩn bị xong, liền có thể quay thử." Trịnh An Hành nói.

Phân cảnh vui vẻ này rất đơn giản, không khí biểu đạt ra cũng là thoải mái.

Ngày thứ hai sau khi huynh đệ Tống thị nhận nhau, Tống Dực thừa dịp doanh trại nghỉ ngơi buổi trưa, liền mang đệ đệ đến tửu lầu nhỏ được mở duy nhất bên trong thành, gọi cho hắn một bàn đầy thức ăn thơm ngon.

Cảm giác khẩn trương ban đầu trong lòng Tống Chiêu ở đồ ăn trước mắt liền hoàn toàn buông lỏng, huynh đệ hai người vừa ăn vừa nói chuyện, lúc này mới tìm lại được cảm giác tình thân sống chung trước đây, thậm chí còn bắt đầu vẽ ra viễn cảnh cho cuộc sống sau này.

Cảnh vui này, là một trong số ít những đoạn ấm áp trong kịch bản.

Kỷ Ly cùng Tần Lịch quay thử hai lần, đều cảm thấy không thành vấn đề. Trịnh An Hành cũng không dây dưa lề mề, ngồi trước máy theo dõi liền kêu xuống 'Action', ba cái máy quay đồng thời chạy.

- --

Kỷ Ly đóng vai Tống Chiêu nhìn chằm chằm bàn thức ăn đầy thịt cá, biên độ nhỏ nuốt nước miếng một cái. Hắn đã rất nhiều năm không thấy qua nhiều thức ăn như vậy, hận không thể không đem những thứ này toàn bộ bỏ vào trong bụng.

Chẳng qua là, huynh trưởng còn chưa có động đũa, nên hắn cũng không dám động.

Lỡ như mình ăn không có quy củ, bị đối phương ghét thì phải làm sao?

Kỷ Ly nghĩ tới đây, ánh mắt dè dặt nhìn lên.

Tần Lịch đối mặt với ánh mắt hèn mọn mà cẩn thận của Tống Chiêu, hô hấp ngừng một lát, "Chiêu nhi, đói liền ăn đi, như lúc nhỏ vậy, muốn ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu."

Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi siết chặt vạt áo, Kỷ Ly vẫn là không có dám động đũa, "...Huỳnh trưởng ăn trước."

"Được." Tần Lịch cố đè xuống đau lòng, trên mặt nặn ra một nụ cười, hắn đem cục thịt ít ỏi trên bàn gắp vào trong chén đối phương, "Ta nhớ đệ thích ăn thịt nhất, mau nếm thử có hợp khẩu vị hay không? Đệ muốn ăn thế nào liền ăn thế đó, huynh trưởng sẽ không trách ngươi."

Thịt trong chén tỏa ra mùi thơm mê người, Tống Chiêu rốt cuộc chịu buông lỏng.

Kỷ Ly vội vàng cầm đũa lên, đem khối thịt này bỏ vào trong miệng mình, bản năng đói bụng chiến thắng lý trí, làm cho hắn nhanh chóng đem cục thịt nuốt vào bụng, nhai cũng không nhai được mấy cái.

Vị thịt vất vả lắm mới nếm được, nào có như thế liền đủ?

Kỷ Ly siết chặc đũa, tầm mắt không tự chủ liếc về hướng Tần Lịch đối diện, gấp gáp mà đỏ bừng khuôn mặt, "Huynh trưởng, đệ, đệ còn muốn..."

Tần Lịch lập tức hiểu, hắn dùng đũa theo thứ tự đem thức ăn trên bàn cùng rau cải gắp vào trong chén đối phương. Kỷ Ly vui mừng, trực tiếp vùi đầu vào trong chén, tùy tiện bỏ qua rau cải mà đối phương gắp tới.

Một người gắp, một người ăn, sự xa cách giữa huynh đệ cứ như vậy một cái liền biến mất hầu như không còn.

Tống Dực nhìn gương mặt ăn uống đầy màu sắc của người kia, phảng phất liền nhớ tới quá khứ ——

Tống Chiêu khi còn bé kén ăn, dù cho phụ thân mẫu thân làm sao đút cũng không chịu ăn cơm, vậy mà hết lần này tới lần khác liền nghe vị huynh trưởng này, mỗi lần ăn cơm đều là do Tống Dực bưng lấy chén nhỏ, một miếng cơm, một miếng đồ ăn đút cho hắn.

Sau đó, chiến tranh loạn lạc phá hủy đi nhà của bọn họ, cũng mang đi phụ thân mẫu thân của bọn họ. Tống Dực mang theo đệ đệ chạy nạn, người sau lên cơn sốt đến hôn mê, cũng do hắn đút từng chút từng chút cháo cứu sống.

Nguyên lai tưởng rằng mình ở trên đời này không còn người thân nhất, nhưng bây giờ phần ràng buộc này lại trở lại.

Ánh mắt Tần Lịch ôn nhu nhìn Kỷ Ly, người sau cũng tại thời điểm này ngẩng đầu lên.

Hai người đối mặt, đột nhiên, Kỷ Ly xé một miếng thịt dê, đem nó nhanh chóng nhét vào trong miệng Tần Lịch.

Hai bên má được Kỷ Ly nhét đầy đồ ăn, hàm hồ nói, "Huynh trưởng, thịt dê này không hôi, huynh thử một chút."

Tần Lịch thần sắc khẽ run.

Đây là đối phương lâm thời thêm động tác, trong kịch bản không có, hai lần thử trước đó cũng không.

Trịnh An Hành ngồi trước máy theo dõi đồng dạng cũng phát hiện điểm này, ánh mắt ông hơi sáng, ngoài dự định không có kêu 'Dừng'.

Là một diễn viên đạt yêu cầu, phản ứng ngay tại hiện trường là không thể thiếu, Tần Lịch thấy quay phim không dừng, bắt đầu từ từ nhai miếng thịt dê bị nhét vào trong miệng, mà tầm mắt từ đầu tới cuối không có rời khỏi Kỷ Ly chỗ đối diện.

Vướng víu trong lòng hóa thành nụ cười trong mắt, một chút xíu lộ ra.

Kỷ Ly giương mắt nhìn hắn, đang mong đợi hỏi, "Huynh trưởng, ăn ngon không?"

Tần Lịch lộ ra nụ cười khẳng định, "Chiêu nhi gắp thịt cho ta, đương nhiên ăn ngon, cho ta thêm một miếng."

"Được!" Kỷ Ly lại xé cho hắn một miếng thịt, đưa tới, "Huynh trưởng, cho."

Tần Lịch không có động thủ, sít lại gần dùng miệng nhận lấy thức ăn.

Trịnh An Hành nhìn hai người trong ống kính, trong lòng thầm kêu một tiếng 'xuất sắc'.

Một khi có thêm sự tương tác này, giữa huynh đệ liền không còn là phương diện chiếu cố và lệ thuộc, mà là sự ràng buộc và nhớ thương đến từ cả hai phía.

Vào thời khắc này, Tống Dực không còn là tướng quân cao cao tại thượng, Tống Chiêu cũng không phải tên ăn mày nhỏ bé nhát gan. Chiến hỏa mặc dù chia rẽ hai người, để cho bọn họ ở trong hoàn cảnh bất đồng mà lớn lên, nhưng không ngăn được mối quan hệ ruột thịt của bọn họ là dòng máu đặc hơn nước đang chảy trong người, lúc gặp lại nhau vẫn giống như năm xưa.

Thư ký trường quay Trình Âm đứng ở trong góc nhỏ, bí mật nhón tay chụp nhanh một tấm hình của hai người họ, bị sự dễ thương kia manh đến tim cũng phải điên cuồng run rẩy ——

Ánh mắt tướng quân nhìn đệ đệ ôn nhu đến sắp chảy ra nước! Còn có đệ đệ, dáng vẻ ăn đồ ăn nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu!

Quan trọng nhất chính là ánh mắt hai người họ nhìn nhau cũng sắp kéo ra tia lửa!

Cái này chỗ nào là huynh đệ? Rõ ràng chính là...

Ô ô ô không ai hiểu được niềm vui của cô giờ phút này! Không ai hết! (huhu có e nè chị gái, e hỉu nha!!! *lời trong lòng editor*)

Bên trong ống kính, Tần Lịch cùng Kỷ Ly vẫn đang tiếp tục đối diễn ——

"Huynh trưởng, đệ muốn trở về quê nhìn một chút."

"Được, chờ sự tình loạn lạc bên phía địch quốc vừa được quyết định, ta liền từ quan mang đệ trở về."

"Nếu như cây bưởi vẫn còn được trồng ở đó..."

"Huynh trưởng giúp đệ hái."

Hai người chìm đắm trong niềm vui đoàn tụ cùng với những ý nghĩ về tương lai mà nào biết rằng, bọn họ rất nhanh sẽ lại nghênh đón một trận chia cắt vĩnh viễn giữa người với trời.

- --

"Cut! Qua!" Trịnh An Hành nói.

Kỷ Ly từ trong nhân vật thoát vai ra, liền nói lời xin lỗi với Tần Lịch, "Thật xin lỗi, mới vừa rồi không cùng lão sư thương lượng liền sửa lại động tác, tôi chẳng qua là lâm thời cảm thấy biểu đạt như vậy sẽ càng thể hiện rõ hơn quan hệ giữa hai nhân vật."

"Kỷ Ly, động tác mới vừa rồi của cậu thêm rất khá, trực tiếp đem thiết lập nhân vật mở rộng ra." Trịnh An Hành vượt lên trước tán thành, trong đầu công nhận biểu hiện của đối phương.

Không chỉ có quay một lần qua, mà hiệu quả nhân vật cũng cho thấy đầy đủ, quả là một diễn viên quý giá.

Tần Lịch tự nhiên nhận ra được điểm kia như là vẽ rồng thêm mắt, hắn điều chỉnh xong trạng thái, đáp lại, "Không việc gì, là diễn viên đương nhiên phải tôn trọng kịch bản, nhưng không phải lúc nào cũng giới hạn trong kịch bản."

Rất nhiều cảnh phim đem lại hiệu ứng hình ảnh xuất sắc, thường thường đều là sau khi diễn viên trong lúc nhập vai nhất thời làm ra.

Còn không chờ hai người từ chỗ ngồi đứng dậy, bên ngoài sân liền truyền đến một hồi tiếng hô ngạc nhiên mừng rỡ.

Nhân viên làm việc tự động nhường đường, một thân ảnh cao gầy liền xuất hiện ở cửa tửu lầu, nở nụ cười thật sâu, "Tôi tới thăm ban đây."