Chương 8: "BẠN DIỄN KHÔNG THỂ BẮT BẺ"

Editor: conmeoluoi_289

Lúc Tần Lịch đi ngang qua bên ngoài trường quay, đã nhìn thấy bóng dáng Kỷ Ly giống như Tề Ngạn nói ——

Đối phương đứng ở phía trước xe vận chuyển của tổ đạo cụ, hai tay bê một cái rương lớn màu đen đem đi chỗ khác, 'trang phục ăn mày' bị hắn kéo lên trên, cánh tay nhỏ gầy lúc này đang gồng hết sức.

Cả khuôn mặt Kỷ Ly cũng căng chặt lại, nhìn qua có chút cố sức. Đột nhiên, cánh tay hắn mất sức trượt một cái, cái rương đen lớn theo tiếng nện xuống, suýt nữa thì đập phải chân hắn.

Tần Lịch thấy thế trong lòng căng thẳng, bước chân không tự chủ nhích về phía trước một bước.

Nhân viên tổ đạo cụ trên xe nhảy xuống trước tiên, "Kỷ Ly, cậu không có sao chứ?"

"Không sao, cảm ơn anh." Kỷ Ly nhìn chăm chăm cánh tay mình một hồi, hài lòng cười cười, lại vội vàng hỗ trợ đem cái rương mang lên.

"Được rồi, cậu giúp chúng tôi lâu như vậy, nhanh đi nghỉ ngơi đi." Nhân viên tổ đạo cụ nghiêng người đưa cho hắn một chai nước lọc, phát hiện Tần Lịch đứng gần bên cạnh, "Lịch ca?"

Kỷ Ly cũng phát hiện hắn, hô, "Tần Lịch lão sư."

Tần Lịch không tới gần, chẳng qua là đứng tại chỗ nhìn chằm chằm hắn, "Chút nữa còn có một cảnh đối diễn, cậu không đi nghiên cứu kịch bản, chạy đến nơi này làm bốc vác?"

"Muốn làm diễn viên, đóng phim tốt, cũng đừng đem thời gian lãng phí ở những phương diện khác."

Quay phim chính sự không làm, chạy tới hỗ trợ cho tổ đạo cụ, qua lại thân thiết, đây là lẫn lộn đầu đuôi.

Tề Ngạn liếc nhìn bạn tốt, cười cười không lên tiếng.

Nhân viên tổ đạo cụ nghe ra trong lời nói của Tần Lịch ẩn chứa sự nghiêm túc, vừa mới chuẩn bị thay Kỷ Ly nói đôi câu.

Nào nghĩ tới người sau không chỉ có không rụt rè, ngược lại thản nhiên giải thích, "Tần Lịch lão sư, tôi đây chính là vì quay phim làm chuẩn bị."

Hắn lắc lắc cánh tay vô lực ê ẩm của mình, đem chai nước suối kia thả lại tại chỗ, "Thầy trang điểm muốn tôi chút nữa qua trang điểm lại, Tần Lịch lão sư tôi đi trước, chờ lát nữa quay phim gặp."

Nói xong, hắn liền tiêu sái xoay người rời đi.

Tần Lịch nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, đáy mắt xẹt qua một tia âm u ngắn ngủi, cuỗi cùng vẫn bước đi tới phòng hóa trang dành riêng cho mình.

Tề Ngạn không nhanh không chậm đi theo sau lưng Tần Lịch, lặng lẽ hỏi, "Chưa từng thấy qua cậu nói chuyện nghiêm túc với diễn viên mới như vậy? Mới vừa thấy cái rương rơi xuống, cậu đã không tự chủ nhích về phía trước."

"Cậu ở đâu ra nói nhiều như vậy? Không muốn chờ tôi liền trở về khách sạn đợi trước đi." Tần Lịch đi nhanh, không nhìn tới hắn.

"Chậc chậc." Tề Ngạn hừ một tiếng, không sợ chết nói tiếp, "Cậu giả bộ tiếp đi, rõ ràng là coi trọng Kỷ Ly."

...

Bảy giờ tối, cảnh quay bên trong doanh trướng đã được bố trí thỏa đáng.

Nhân viên hóa trang tranh thủ lúc đoàn phim điều chỉnh thử khoảng cách ánh sáng, chạy lên dặm lại lớp trang điểm cho Tần Lịch, người sau nhắm mắt ngồi ngay ngắn tại chỗ, đem đoạn kịch bản vốn đã nhớ kỹ dợt lại một lần trong đầu.

Cảnh này là tình tiết quan trọng của phân đoạn huynh đệ Tống thị.

Tống Chiêu thừa dịp đêm tối lẻn vào nơi đóng quân của quân đội, kết quả bị binh lính đang đi tuần tra đêm tóm được, bị cho là 'gian tế phe địch' áp giải đến doanh trướng của Tống Dực.

Chính là dưới loại tình huống đặc thù này, hai huynh đệ xa cách nhau thật lâu được đoàn tụ.

Trịnh An Hành từ bên ngoài lều đi trở về, "Tần Lịch, cảnh diễn kế tiếp, hẳn là anh không cần nói nhiều chứ?"

"Ừ." Tần Lịch buông kịch bản sạch sẽ được viết bằng chữ đen trên nền trắng xuống, bình tĩnh đáp lời.

Tống Dực là một tướng quân lâu năm chinh chiến trên sa trường, lâu dần hình tượng của hắn luôn là lãnh khốc nghiêm túc. Sau khi bị vương thất thu nhận, trừ Bang Vương, hắn chưa bao giờ để lộ ưu tư thực sự ở trước mặt người khác.

Vào lúc này, nhận nhầm tên 'gian tế phe địch' đáng chết kia chính là đệ đệ ruột đã thất lạc nhiều năm của mình. Loại tâm tình thay đổi cảm xúc này cực kỳ khảo nghiệm đối với năng lực khống chế nhân vật của diễn viên.

Nhưng đối với Tần Lịch mà nói, là dễ như trở bàn tay.

Trịnh An Hành tin tưởng năng lực của anh, thấy chuyên viên ánh sáng đã điều chỉnh xong, lúc này mới hô, "Nhân viên không phận sự theo tôi ra ngoài, mọi người chuẩn bị quay."

Nhân viên công tác như bầy ong mà lui ra ngoài.

Một phút sau, Trịnh An Hành thông qua loa lớn truyền tới âm thanh 'Action'.

- --

Tần Lịch đứng trước bàn cát giơ ngọn đèn dầu quan sát, nghiên cứu địa hình, ánh đèn lờ mờ chiếu vào gò má của hắn, để lộ ra mấy phần mùi vị lãnh khốc bất cận nhân tình.

Bên ngoài doanh trướng truyền tới tiếng bước chân, có binh lính hô, "Tướng quân, phát hiện một kẻ lẻn vào, rất có thể là gian tế của nước địch!"

Ánh mắt Tần Lịch lạnh đi, "Mang vào."

"Tuân lệnh!"

Màn trướng bị người vén lên, hai tên lính áp giải một đạo thân thể gầy yếu đi vào, "Tướng quân, chính là người này! Mới vừa lén lén lút lút lẻn vào lều lương thực, đúng lúc bị binh lính tuần đêm bắt được!"

Nửa đêm canh ba, mặc như vậy lẻn vào lều chất đống lương thực, còn không phải là muốn đốt quân lương?

"Người đã lục soát qua chưa?" Tần Lịch lạnh lùng dò xét người trước mắt.

Đối phương một mực cuối đầu, không lên tiếng cũng không giãy giụa, chẳng qua là quần áo người này mặc có chút quen thuộc.

"Không có lục soát ra binh khí khả nghi." Binh lính nói.

Tần Lịch đem đèn đến gần, một tay chế trụ cằm tên gian tế này, buộc hắn ngẩng đầu cùng mình đối mặt. Ánh mắt chạm nhau trong nháy mắt, hắn bật thốt lên, "Ta đã thấy ngươi, buổi trưa hôm nay ở bên trong Phong thành."

Lời này là Tần Lịch hỏi qua ý biên kịch, tạm thời thêm vào.

Tống Dực thân là tướng lãnh, năng lực gặp qua là nhớ tự nhiên lợi hại. Nếu hai người trên đường có gặp qua đối mặt nhau, vào lúc này hắn nhất định có thể nhớ lại.

Cằm bị bàn tay thô ráp nắm chặt, lực độ lớn đến khiến người ta phát đau. Kỷ Ly đối diện với tầm mắt vô tình lạnh như băng của hắn, không tự chủ sợ run lên, "Ta..."

Tống Chiêu nhận ra tướng mạo huynh trưởng của mình, có thể do hai người đã chia ly suốt 12 năm, tên của đối phương lúc này cùng trí nhớ không giống nhau... Đối mặt với uy áp Tống Dực tản ra, làm hắn theo bản năng chạy nạn hàng năm cảm thấy sợ hãi.

Bàn tay Tần Lịch trượt đi xuống một cái, trực tiếp bắt lấy cổ đối phương, "Là ai phái ngươi tới?"

"Ngươi có biết hay không, gian tế tự tiện xông vào doanh trại quân đội chỉ có một kết quả?"

Kỹ thuật thoại của Tần Lịch rất tốt, trong lời nói bình bình lại lộ ra luồng hung ác, gân xanh trên mu bàn tay hắn từng chỗ từng chỗ hiện lên, mắt thấy đã động sát tâm.

Có nhân viên công tác nhìn thấy cảnh này, không tự chủ bảo vệ cổ họng mình, "Trời ạ, không biết còn tưởng Lịch ca thật sự gϊếŧ người!"

"Trên tay tôi cũng nổi đầy da gà lên hết."

Trịnh An Hành không để ý mọi người bàn tán khe khẽ ở chung quanh, ánh mắt chăm chú vào góc dưới bên phải của máy theo dõi.

Tần Lịch diễn là tốt không thể nghi ngờ, cái ông lo lắng nhất chính là, dưới áp lực như thế này, Kỷ Ly - người đóng vai Tống Chiêu rốt cuộc có thể hay không tiếp được diễn xuất của đối phương!

Rất nhanh, Kỷ Ly đang bị áp chế một bên có động tác.

Không có bất kỳ hóa trang đặc hiệu nào, theo cảm giác hít thở không thông do 'thiếu dưỡng khí', đáy mắt hắn từng điểm từng điểm hiện lên tia máu, nước mắt sinh lý không bị khống chế chất đống ở bên trong hốc mắt, ánh mắt đờ đẫn.

Ngắn ngủi mười giây đặc tả, Kỷ Ly đã đem đặc điểm của một người sắp chết thể hiện ra không chút sơ sót.

Tống Chiêu không có mất khống chế giãy giụa, càng không có liều chết phản kích, chẳng qua là vô cùng khó khăn giơ cánh tay phải của mình lên, "...Huynh trưởng, huynh, huynh còn nhận ra đệ không?"

Tiếng hỏi thăm đứt quảng, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt, nước mắt của thanh niên nện trên cổ tay Tần Lịch, nhiệt độ kia, nóng kinh người.

Lực độ trên tay Tần Lịch lúc này buông lỏng một chút, ánh mắt lãnh khốc trước giờ trong nháy mắt giãn ra, tầm nhìn hạ xuống.

Phó đạo diễn đứng bên ngoài chợt vỗ tay một cái, "Trịnh đạo diễn, thật là thần a! Giọt nước mắt này rơi xuống thời cơ vừa đúng lúc! Đây không phải là cố ý khống chế chứ? Hay chỉ là trùng hợp?"

Kỷ Ly thật sự là người mới lần đầu đi diễn? Tình hình trước mắt, hắn hoàn toàn không có bị khí tràng của Lịch ca đè ép a.

Cái này là thiên phú tới cỡ nào!

Trịnh An Hành tự nhiên biết giọt nước mắt này tinh tế như thế nào, hắn khoác tay, tỏ ý muốn phó đạo diễn tạm thời an tĩnh. Ở phần ống kính đặc tả trong máy theo dõi chính là vết sẹo trên cánh tay phải của Kỷ Ly.

Tầm mắt của Tần Lịch nhìn theo cánh tay Kỷ Ly giơ lên. Rất nhanh, hắn liền tự mình phát hiện ra điểm đặc biệt rất nhỏ ——

Cánh tay của đối phương đang mơ hồ phát run, run rẩy ở mức độ rất nhẹ, giống như là dưới sự sợ hãi cùng bất an nên thân thể theo bản năng phản ứng, không cố ý, không khoa trương.

Trong màn ảnh nhỏ của máy theo dõi có thể không thể thấy điểm run rẩy này, nhưng bây giờ là hắn nhìn bằng mắt thường, cùng với sau này chiếu trên màn ảnh rộng của rạp chiếu phim, tuyệt đối có thể thấy rõ ràng.

—— cậu không đi nghiên cứu kịch bản, chạy đến nơi này bốc vác?

—— Tần Lịch lão sư, tôi đây chính là vì quay phim làm chuẩn bị.

Cơ hồ trong nháy mắt, Tần Lịch liền hiểu.

Đây là sau khi Kỷ Ly làm xong việc nặng, cánh tay bị mất sức phản ứng theo tự nhiên? Cậu ta lại đem tâm tình của nhân vật thể hiện tinh tế đến loại trình độ này?

Tần Lịch ngắn ngủi thất thần, vừa vặn phù hợp với tình tiết trong kịch bản lúc này Tống Dực rơi vào trạng thái hồi tưởng ——

Vết sẹo kia, là Tống Chiêu lúc còn rất nhỏ lưu lại.

Năm đó, là Tống Dực còn con nít ham chơi leo trèo hái trái cây, để lại đệ đệ nhỏ xíu đứng chờ dưới gốc cây.

Tống Dực trượt chân té từ trên cây xuống, Tống Chiêu lúc đó còn nhỏ cái gì cũng không hiểu, chỉ dựa vào thân mình chạy tới đỡ huynh trưởng, thân thể nhỏ bé lúc đó nào chịu nổi?

Một lớn một nhỏ té chung một chỗ, Tống Chiêu bị hòn đá nhọn trên mặt đất rạch ra một vết thương cực sâu, đến khi sau này lành lại, liền để lại một vết sẹo dài như vậy.

Chuyện này, trừ phu thê Tống thị đã qua đời, không còn người nào trên đời biết đến.

Chuyện cũ rành rành ở trước mắt.

Hơi nước ở đáy mắt Tần Lịch thoáng qua một cái, ngắn ngủi đến nỗi người ngoài còn tưởng là ảo giác. Đã thuộc lòng kịch bản Trịnh An Hành liền biết, tình thân vốn đã đóng băng trong nội tâm Tống Dực lại một lần nữa tan ra.

Tần Lịch muốn nói lại thôi, giọng nói vừa ra mang theo âm thanh khàn khàn, "...Ngươi là Chiêu nhi?"

- --

"Cut! Qua!"

Tần Lịch nghe những lời này, nhanh chóng từ trong trạng thái nhân vật thoát ra. Kỷ Ly bên kia thì ngược lại, chỗ hốc mắt đỏ lên còn chưa có phục hồi tinh thần lại.

"Tần Lịch, Kỷ Ly, các cậu tới nhìn một chút cảnh vừa rồi."

Bên ngoài lều truyền tới tiếng kèn, Kỷ Ly lúc này mới che lại đôi mắt, thoát khỏi trạng thái nhân vật, "Tần Lịch lão sư, anh mới vừa rồi diễn thật tốt."

Cuộc sống ngoài đời thực của Kỷ Ly đã từng cùng rất nhiều diễn viên diễn qua, nhưng mới vừa tiếp xúc không tới một ngày, trạng thái quay phim có thể kết hợp thoải mái như vậy, chỉ có duy nhất Tần Lịch.

Tần Lịch ngừng một lát, giọng hơi chậm, "Đi thôi, nhìn một chút cảnh vừa rồi."

"Được."

Cảnh khó khăn nhất hôm nay đã một lần qua, còn là cái loại không thể bắt bẻ, thân là đạo diễn Trịnh An Hành cười híp mắt nhìn hai công thần trước mắt, không chút keo kiệt khen ngợi, "Rất tốt rất tốt, Tần Lịch cũng không cần nói, vẫn ưu tú như bình thường."

"Còn có Kỷ Ly a, tôi vốn là vì cậu mà chuẩn bị xong mười mấy lần NG, không nghĩ tới tiểu tử cậu không chịu thua kém, tiết kiệm thời gian cho cả đoàn phim."

"Cám ơn Trịnh đạo diễn." Kỷ Ly nở nụ cười, diễn tốt nhân vật lại được người khác khẳng định, là một loại cảm giác hạnh phúc rất kỳ diệu.

Tần Lịch không dấu vết nhìn hắn một cái, chỗ sâu trong mắt lướt qua một tia ý cười. Mấy người xem lại một lần, xác nhận không có vần đề, Trịnh An Hành liền thông báo kết thúc công việc.

...

Nửa giờ sau, sau khi cởi bỏ tóc giả cùng trang phục diễn, Tần Lịch cả người thoải mái từ phòng hóa trang đi ra.

Trương Minh vừa vặn đi ngang qua phòng hóa trang, chào hỏi, "Lịch ca, anh có nhìn thấy Kỷ Ly không? Nói đi thay quần áo, kết quả không biết chạy chỗ nào rồi? Tôi tạm thời có việc, phải đi vội, balo của cậu ấy cùng với kịch bản vẫn còn ở chỗ tôi."

Tần Lịch liếc thấy đồ vật trong tay Trương Minh, theo bản năng tiếp lời, "Đưa tôi đi, tôi ở nơi này đợi cậu ấy."

"Đưa anh?" Trương Minh kinh ngạc.

Tần Lịch kịp phản ứng, ổn định tâm trạng, "Cũng không có bao lâu, tôi đợi chút là được, cậu nếu có chuyện liền đi trước đi, đừng chậm trễ."

"Vậy... Cám ơn Lịch ca." Trương Minh đem đồ vật đưa tới, không suy nghĩ nhiều. Đối phương cũng không phải là người có tính tình của nhân vật lớn, điểm này cả đoàn quay đều biết.

Mấy giây sau, Tần Lịch nhìn trong tay nhiều hơn hai đồ vật, tiếng thở dài nhỏ đến không thể nghe thấy.

Hắn lật mở vài trang kịch bản mỏng tênh kia, chưa tới ba trang nhưng đều bị Kỷ Ly đánh dấu chi chít, khác hẳn với quyển kịch bản sạch sẽ của hắn.

Bên cạnh cảnh diễn mới vừa rồi, có một hàng chữ xinh đẹp được khoanh tròn lại ——

"Cảm giác cánh tay nhân vật run rẩy, trước khi quay cần phải xách vật nặng! Dùng sức nâng lên! Đề cập tới giải phóng sức mạnh!"

Ánh mắt Tần Lịch lướt qua, không nhịn được lắc đầu cười khẽ.

Lúc Kỷ Ly đi tới, liếc mắt một cái liền nhận ra bóng lưng Tần Lịch đầu tiên, bóng lưng cường tráng của người đàn ông mơ hồ có thể nhìn rõ dưới lớp áo phông.

Đối phương chẳng những có gương mặt đẹp, vóc người lại càng không nói tới, mặc quần áo bình thường cũng có thể tạo nên mị lực khác biệt với khi đóng phim.

Một lần nữa trong lòng Kỷ Ly thừa nhận điểm này, ánh mắt thoải mái, "... Tần Lịch lão sư."

Nghe giọng nói quen thuộc truyền tới, Tần Lịch xoay người, ánh mắt rơi xuống.

Đối phương đổi lại trang phục đơn giản, ngay cả hóa trang ăn mày cũng xóa hết đi không còn gì. Tóc bị hắn tùy ý cột lên, nhưng vẫn có một vài sợi 'cá lọt lưới' rơi xuống một bên mặt gầy gò nhưng tinh xảo.

Vốn màu da của cậu rất trắng, tôn lên đôi mắt phá lệ sáng ngời, không có cố gắng làm mình đen đi, nốt ruồi màu nâu nhạt trên sóng mũi cao lộ ra, khiến cậu trở nên đơn thuần mềm mại lại có chút hấp dẫn, đẹp đến kỳ lạ.

Tần Lịch nhìn một chút, cảm thấy chính mình bị u mê.

Hắn phát hiện một ngôi sao đã định trước là sẽ phát sáng rực rỡ, cách hắn trong gang tấc, khiến hắn có xúc động muốn cầm lấy.