Chương 2: Xuyên qua thành ốc sên (2)

Qua ngày hôm sau, Nguyễn Mông cẩn thận thò đầu ra khỏi vỏ, rồi từ từ vươn mình ra ngoài, bò ra khỏi chén trà một cách cẩn trọng hơn bao giờ hết.

Sau một đêm đấu tranh tâm lý, cuối cùng cậu cũng chấp nhận được sự thật là mình đã biến thành một con ốc sên. Tuy vậy, cậu vẫn chưa thể thích nghi được với việc không có tay và chân.

Ốc sên không có tay chân, chỉ có thể bò bằng bụng. Khi bò, bụng của cậu sẽ tiết ra một chất lỏng dính nhớp, để lại dấu vết ẩm ướt trên mọi nơi cậu bò qua.

Đấy là dịch ốc sên, nghe nói nó được sử dụng trong nhiều mỹ phẩm dưỡng da.

Nhưng với Nguyễn Mông, một người vốn ưa thích sự khô ráo thì việc để lại những dấu vết ẩm ướt này khiến cậu nổi hết da gà mỗi khi bò qua.

Cậu đã cố gắng hết sức để kiểm soát việc tiết chất nhờn này, nhưng khi không có chất nhờn thì những khi cậu bò lên một bước, phần bụng dưới sẽ truyền đến cảm giác đau nhức. Cuối cùng, Nguyễn Mông đành phải bỏ cuộc.

Quan trọng hơn là việc không có tay chân khiến cậu không thể giữ được thăng bằng khi bò. Ốc sên vốn dĩ di chuyển rất chậm chạp và ổn định, nhưng Nguyễn Mông lại không giữ được thăng bằng, loạng choạng và ngã xuống từ trên thành chén.

Tiếng va chạm của vỏ ốc vào mặt bàn tạo ra một âm thanh vang dội.

"A! Lại động đất rồi!"

Nguyễn Mông lại một lần nữa ngã đến choáng váng, đầu óc ong ong.

Mỗi lần ngã, cậu như trải qua một trận động đất dữ dội.

"Ô ô ô! Cậu không muốn làm ốc sên đâu!"

Con ốc sên nhỏ rơi từ trên thành bể xuống bàn, thân mình trắng nõn nà co rúm lại vì đau đớn, bụng cuộn tròn, chiếc râu nhạy cảm co rút liên tục, từng tế bào đều kêu gào đau đớn.

Nhưng ngay sau đó, chiếc râu trắng nõn của con ốc sên rung lên, chọn một hướng và tiếp tục bò đi.

Sau vụ việc ngày hôm qua, cậu được đưa đến thư phòng để chăm sóc.

Ông lão đó chăm cậu rất chu đáo và cẩn thận, cho cậu ăn uống đầy đủ. Nước uống là nước suối tinh khiết, thức ăn là rau củ tươi mới được hái từ vườn kính.

Cho dù ăn không hết, thì ông lão vẫn sẽ đổi mới ở bữa tiếp theo, chứ không để cậu ăn lại đồ thừa của bữa trước.

Nguyễn Mông nhớ lại khi còn là con người, cậu cũng không được ăn uống ngon như vậy.

Thế nhưng sáng nay, khi mới tỉnh dậy, cậu nghe thấy ông lão gọi một cái tên - Khương Cung.

Đó là tên của người thanh niên kia.

Cậu đã từng đọc một bộ tiểu thuyết đam mỹ ngược luyến tàn tâm, trong đó tên của nhân vật phản diện trùng khớp với cái tên này. Nhân vật đó tên là Khương Cung, là con trai duy nhất đồng thời cũng là người thừa kế toàn bộ tài sản của gia đình tài phiệt giàu có nhất trong truyện.

Khi còn trẻ, cha hắn qua đời vì tai nạn xe cộ. Khi hắn hơn hai mươi tuổi, mẹ hắn cũng qua đời vì căn bệnh tim bẩm sinh. Trong nhà chỉ còn lại mình hắn.

Người ngoài đều nói hắn là thiên sát cô tinh, khắc cha khắc mẹ. Lớn lên trong lời nói như vậy khiến cho Khương Cung tâm lý thì u ám, tính cách lại vặn vẹo.

Khương Cung trong truyện thường xuyên phá hoại tình cảm của hai nhân vật công chính và thụ chính.

Khi tình cảm của hai người họ rạn nứt, hắn chen ngang vào và ép buộc vai chính thụ phải ở bên mình.

Thậm chí để buộc thụ chính khuất phục, hắn còn sử dụng những thủ đoạn đê hèn như giam cầm, dùng tiền mua bao nuôi vai thụ chính.

Khác với một số nhân vật phản diện làm người đọc thương xót, những hành động của Khương Cung trong tiểu thuyết này lại khiến người đọc cảm thấy ghê tởm.

Đơn giản là vì những phản diện khác có thiết lập là "mỹ cường thảm", nhưng Khương Cung lại chỉ có "cường", "mỹ" là của người khác, và hắn sẽ khiến người khác phải "thảm".

Vết sẹo kéo dài từ đuôi lông mày trái ngang qua má phải, toàn bộ khuôn mặt bị sẹo che phủ, một mảng đỏ sưng tấy, gồ ghề. So với vẻ ngoài tuấn mỹ của vai chính thụ thì hắn chính là một con quái vật.

“Trời ạ, nhân vật phản diện này ta không chấp nhận được!”

“Hắn mà đẹp trai một chút thôi thì ta có thể…!”

Nhiều người đọc đã để lại bình luận trong khu bình luận của tiểu thuyết, bày tỏ sự khó chịu với nhân vật phản xấu xí này.

Hành động của Khương Cung càng về sau càng khiến người đọc ghê tởm. Khi gia đình thụ chịu gặp biến cố và buộc phải chia tay công, hắn chen chân vào, bao nuôi thụ.

Tuy nhiên, tác giả không những không cho Khương Cung "lãnh cơm hộp", mà còn thiết kế thêm nhiều tình tiết có hắn, khiến mối quan hệ giữa hai nhân vật chính càng thêm sóng gió.

Hắn bao nuôi, cho thụ uống thuốc mê, thậm chí còn nhiều lần lên kế hoạch khiến công ty của công phá sản.

Khi Khương Cung "lãnh cơm hộp", người đọc đều hân hoan chúc mừng, vui như trẩy hội.

Nguyễn Mông không thích đọc bình luận khi đọc tiểu thuyết, cậu cũng không có nhiều cảm xúc khi nhân vật này "lãnh cơm hộp”. Dù sao thì hai nhân vật chính, một người là tra công, một người là tiện thụ, công còn có quan hệ mập mờ với nhiều nam nữ khác, vậy mà thụ vẫn có thể tha thứ cho hắn.

Dù là vậy, cậu vẫn không thể tin được rằng mình đã biến thành thú cưng của vai phản diện này.

Cậu muốn đi xác nhận thử xem liệu mình có thực sự là con thú cưng của Khương Cung hay không, liệu mình có thực sự xuyên vào cuốn tiểu thuyết đó hay không.

Con ốc sên trắng nhỏ bò dọc theo bàn làm việc trong thư phòng. Cậu muốn bò đến xem ảnh chụp đặt trên giá sách.

Cậu nhớ rõ trong tiểu thuyết đã có miêu tả chi tiết về tâm lý của nhân vật này.

—— Khương Cung, kẻ bị mọi người ghét bỏ và sợ hãi, là một con ác quỷ thực sự trong mắt người khác. Nhưng sâu thẳm trong nội tâm hắn, vẫn luôn có một nơi mềm mại cất giữ những người quan trọng nhất của hắn: cha, mẹ và Chu Lê.

—— Hắn luôn đặt ảnh chụp của những người này ở nơi hắn có thể dễ dàng nhìn thấy.

Chu Lê chính là thụ chính.

Nguyễn Mông cố gắng bò về phía bàn làm việc. Ốc sên bò rất chậm, cậu cần dùng hết sức lực để di chuyển về phía trước. Không biết bao lâu sau, Nguyễn Mông cảm thấy quá mệt mỏi và muốn dừng lại nghỉ ngơi một lát.

Cậu cũng muốn nhìn xem mình đã bò được bao xa nên xoay đầu nhìn ra sau.

Một lúc sau, ốc sên nhỏ bị tốc độ kinh hoàng của chính mình làm cho hoảng sợ, vội rụt đầu lại, sụt sịt co tròn thành một cục.

Thật quá đáng!

Cậu rõ ràng cảm thấy mình đã bò rất lâu, rất mệt mỏi, nhưng chỉ mới bò được mười centimet!!!

Chiều dài của chiếc bàn làm việc này ước tính khoảng hai mét, tương đương 200 centimet. Cậu cần bò hai mươi lần mười centimet mới có thể đến đích.

Nguyễn Mông quyết định bò dọc theo mép bàn làm việc, có lẽ không cần bò đến tận cuối bàn mới có thể nhìn thấy ảnh chụp.

Tiếp tục hành trình, không biết bao lâu sau, Nguyễn Mông cuối cùng cũng bò đến được đích.

Lúc này, cửa thư phòng đột ngột bị mở ra và đóng lại một cái rầm

Cú rung động không nhỏ truyền từ mặt đất lên trên mặt bàn, làm rung lắc cơ thể mệt mỏi của ốc sên Nguyễn Mông, khiến cậu không thể đứng vững, cơ thể lắc lư rồi rơi khỏi mép bàn.

A a a a!!!

Cứu mạng a, cậu sắp ngã chết rồi ~!