Chương 17: Giận dỗi (1)

Nguyễn Mông hoảng hốt tột độ.

Trần Thần nghiêm túc ghi nhớ lời dặn của Khương Cung, nói: "Đã rõ, Khương tổng, tôi đi mua ngay đây."

Chờ Trần Thần đi, Khương Cung phát hiện con ốc sên trong bình thủy tinh nhỏ có vẻ hơi buồn bã. Hắn ta đưa ngón tay vào vuốt ve chiếc vỏ nhỏ màu trắng ngọc của nó và hỏi: "Mi làm sao thế?"

Trong lòng Khương Cung, con ốc sên này tuy thông minh, nhưng không đến mức hiểu lời nói của con người và diễn đạt được điều nó muốn, vì vậy hắn cũng không biết lúc này tâm trạng của nó thế nào.

Cậu vốn dĩ là con người, dù hiện tại là ốc sên nhưng cậu vẫn không thể mặt dày tới mức không biết xấu hổ đi WC trước mặt người khác.

Ai mà ngờ được, vị phản diện này lại rình rập cậu đi vệ sinh!

Nguyễn Mông bây giờ không còn tâm trạng để nghĩ tới Khương Cung, Chu Lê hay ai nữa.

Xấu hổ và tủi nhục, hai cái râu của con ốc sên cụp xuống, ủ rũ rụt về vỏ, Nguyễn Mông bây giờ có nhận định giống hệt với Đại Hắc lúc trước.

Tên này không phải là con người!

Từ bây giờ, hình tượng đại lão của Khương Cung trong mắt Nguyễn Mông đã sụp đổ.

Khương Cung khó hiểu, "Sao lại giận dỗi, còn có vẻ rất ủy khuất nữa."

Anh đừng hỏi, mau tránh ra!

"Chẳng lẽ mi không thích biệt thự lớn?" Khương Cung suy đoán, nghĩ rằng con ốc sên này có vẻ rất thích sạch sẽ, nên nói: "Vậy mua cho mi một cái có bể bơi nhé? Đại Hắc không có, chỉ mi có, nó không thích sạch sẽ, lại còn béo ú, không đẹp bằng mmi."

Cầu xin anh, không biết nói chuyện thì câm mồm đi! Nói thì nói, sao còn lôi người khác vào chứ.

Con ốc sên thu mình vào vỏ, kiên quyết không trả lời gã ác nhân, âm thầm chống cự.

Khương Cung nhìn bộ dạng "đừng ai đυ.ng tao" của con ốc sên, trong mắt hiện lên vẻ bực bội, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay vì cố nhẫn nại, cuối cùng vẫn luyến tiếc, không nỡ phạt nó, nhẹ nhàng vuốt ve vỏ của nó một lần nữa, rồi thả nó vào một chiếc bình thủy tinh.

Tuy nhiên, hắn cũng không đi xa mà ngồi xuống phòng khách, đặt chiếc bình thủy tinh có chứa ốc sên lên chân.

Biệt thự không giống lâu đài cổ trước đó, chỉ có hai tầng, tầng dưới cùng có diện tích 200 mét vuông bao gồm phòng khách, kho chứa đồ và phòng bếp, tầng trên chỉ có phòng ngủ và thư phòng, và thêm một phòng tập thể dục. So với tầng dưới, tầng trên có vẻ hơi trống trải.

Nhưng không sao cả, nếu không có gì thay đổi, căn biệt thự này chỉ có một mình Khương Cung ở, sẽ không có người khác, một phòng ngủ là đủ.

Kiểu thiết kế không gian mở khiến cho toàn bộ biệt thự thoạt nhìn vô cùng trống trải, Khương Cung cũng không cảm thấy quá yên tĩnh, chỉ cần con ốc sên này bên cạnh là hắn ta đã cảm thấy thỏa mãn. Sau đó Khương Cung bắt đầu làm việc.

Trước đó, một số tài liệu công ty đã được gửi đến biệt thự, nằm viện hơn một tháng, đã có rất nhiều thứ chưa được xem.

Thật ra Khương Cung cũng có chút cảm thấy mới mẻ, trước đây hắn luôn ở trong lâu đài cổ, hầu như không xuống núi, lâu đài cổ đó chính là cả thế giới của hắn.

Mẹ hắn qua đời, lâu đài cổ bị thiêu rụi, hắn xuống núi đi ra ngoài, đây có lẽ là ý trời. Tất nhiên, gặp được con ốc sên này cũng là ý trời.

Đối với việc con ốc sên này trốn trong vỏ, Khương Cung có hơi lo lắng, chờ Trần Thần mua xong căn biệt thự cho thú cưng về, hắn vẫn không nhịn được, giả bộ lơ đãng: “Trần Thần, cậu có từng nuôi thú cưng chưa?”

Trần Thần đang lắp rắp bên cạnh, nghe vậy liền đứng dậy trả lời: “Tôi chưa từng nuôi, ngài gặp vấn đề gì sao?”

Giữa mày Khương Cung nhăn lại, ánh mắt chăm chú nhìn con ốc sên trong bình thủy tinh. Đã qua lâu vậy rồi, nó vẫn chưa chui ra.

“Cậu cùng tôi qua đây” Khương Cung đứng dậy, đem bình thủy tinh để lên bàn cẩn thận, đảm bảo nó sẽ không rơi xuống, cùng Trần Thần vào phòng bếp, thấp giọng kể lại vấn đề với Trần Thần.

Con ốc sên này tính khí có chút lớn, nếu để nó biết hắn nói sau lưng nó với người khác, có thể sẽ càng tức giận.

Trần Thần còn tưởng là vấn đề gì rất nghiêm trọng, không nghĩ tới Khương tổng lại hỏi làm sao để một con ốc sên hết giận. Ốc sên… Ốc sên có thể tức giận gì chứ, nó đâu phải con người, sao có thể nghe hiểu tiếng người.

Thật ra Trần Thần có chút sợ hãi với Khương tổng trong truyền thuyết này, dù là anh lớn hơn Khương tổng hai tuổi.

Khương tổng, tuổi nhỏ mất cha, mẹ lại không quan tâm, một mình lớn lên ở lâu đài cổ, cho đến năm 23 tuổi vẫn rất ít khi xuống núi, đối với việc những người ở công ty luôn rình rập, hắn lại nắm chặt công ty trong lòng bàn tay.

Nghe nói hắn giống với người cha đã qua đời, tính cách ôn hòa lương thiện nhưng thủ đoạn làm việc cũng sấm rền gió cuốn.

Làm việc ở Khương Thị, Trần Thần cảm thấy Khương Cung không phải kiểu như bên ngoài đồn đoán, bởi vì người ôn hòa lương thiện sao có thể có thủ đoạn sắc bén như vậy được.