Chương 16: Hắn vậy mà rình trộm cậu

Đã lâu không được nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, Nguyễn Mông lập tức dán mắt vào cửa sổ xe, nhìn không chớp mắt, cảm thấy đồng tình với bản thân. Nhớ lại, từ khi xuyên không, ban đầu cậu ở lâu đài cổ nhà họ Khương, sau đó lại ở bệnh viện, hai nơi này đều cố định, nên cậu vẫn chưa được nhìn ngắm thế giới này một cách trọn vẹn!

Thừa dịp lúc này, cậu nhất định phải xem đủ. Nhưng nhìn một hồi, cậu phát hiện xe cũng không chạy theo hướng núi mà là đi ngược lại, chạy lên đường cao tốc.

Đây là muốn đi đâu nhỉ? Ốc sên nhỏ duỗi hai cái râu thẳng đứng, không về lâu đài cổ sao?

Ốc sên chỉ lo nhìn, miệng cũng không rảnh ăn, toàn thân dán vào bình thủy tinh, cậu muốn hỏi thanh niên kia rốt cuộc đưa họ đi đâu, nên đầu liền xoay qua hướng anh ta.

Khương Cung vẫn luôn quan sát ốc sên, ngay lập tức xoay bình thủy tinh, để Nguyễn Mông nhìn về hướng mình.

Với con ốc sên mà mẹ hắn để lại này, ban đầu hắn chỉ muốn nuôi cho vui, có thể sống liền sống, không sống được nữa thì thôi, hỏa hoạn chạy đi kiếm nó cũng chỉ vì nó là di vật còn lại của mẹ hắn.

Mãi đến khi hắn bị Trần bá phản bội, khoảnh khắc chỉ có mình hắn trong đám cháy, con ốc sên từ trong ngực hắn không màng lửa lớn bò ra ngoài cọ vào hắn, hắn mới phát hiện nó hình như có linh tính.

Linh tính ở điểm lúc hắn gặp nguy hiểm sẽ bất chấp xem hắn, cho dù mọi người chán ghét, sợ hãi, nó vẫn sẽ quan tâm hắn.

“Đói bụng?” Khương Cung biết là nó không đói, nhưng hắn cố tình hỏi.

Con ốc sên điên cuồng lắc đầu, tôi không đói, tôi chỉ là muốn biết chúng ta đang đi đâu thôi.

Khương Cung rũ mắt, cách bình thủy tinh vuốt ve con ốc sên nhỏ, cười nhẹ: “Mi muốn biết chúng ta đang đi đâu phải không?”

Đúng vậy đúng vậy! Nguyễn Mông ngay lập tức gật đầu.

“Nếu như vậy…” Khương Cung cười như không cười, thanh âm trầm thấp: “Vậy mi nên nhớ rõ, mi là ốc sên của ai.”

Chủ nhân của mi là ai, mi dựa vào ai để tồn tại, có thắc mắc thì nên hỏi ai.

Nguyễn Mông: “???”

Khương Cung sao tự nhiên lại phát bệnh rồi, mình không phải là ốc sên của hắn thì còn của ai?!

Giống như là nhìn ra con ốc sên này đang ngây ngốc, nghĩ đến nó rốt cuộc cũng chỉ có thể dựa vào hắn, buồn bực trong lòng Khương Cung rốt cuộc cũng tiêu tán. Cuối cùng hắn cũng chịu nói câu đầu tiên, “Trần Thần, biệt thự cậu tìm ở đâu.”

Trần Thần lập tức trả lời: "Khương tổng, là số 118 đường Đinh Hương, cách tập đoàn công ty rất gần, lái xe chỉ mất mười phút."

Trần Thần vừa trả lời vừa ngạc nhiên, biệt thự này do Khương Cung chọn, hắn chắc chắn biết ở đâu. Nhưng giờ đây hắn lại vì một con ốc sên mà hỏi anh!

Khương tổng nằm viện này một tháng, anh có nghe nói hắn hình như đang nuôi một con thú cưng, nhưng không ai biết hắn lại coi trọng con vật cưng này đến vậy.

Lâu đài cổ đã xảy ra hỏa hoạn, Khương Cung không cho phép bất kỳ ai trong tập đoàn công ty đến thăm hắn. Cho dù là người nhà họ Khương, cũng không được phép đến.

Trần Thần cẩn thận suy nghĩ, trên mặt không lộ vẻ gì, chỉ cẩn thận quan sát con ốc sên trong bình thủy tinh qua gương chiếu hậu. Anh vừa liếc mắt nhìn, liền thấy con ốc sên đó quay đầu lại.

Trần Thần trong lòng giật mình, con ốc sên này đang nhìn anh?

Không, hẳn là ảo giác, đó chỉ là một con ốc sên.

Nhưng Trần Thần không nhìn nhầm, Nguyễn Mông đúng là đang nhìn anh.

Lúc này trong lòng con ốc sên lướt qua một mảnh ký ức.

Người này thế nhưng là Trần Thần!

Trần Thần, trợ lý đắc lực kiêm thư ký riêng bên cạnh phản diện Khương Cung, xử lý mọi chuyện lớn nhỏ bên cạnh Khương Cung, đặc biệt là về chuyện về thu chính, mỗi khi Khương Cung muốn tìm Chu Lê, hắn sẽ sai Trần Thần đi điều tra tung tích rồi đưa người đến căn biệt thự của hắn ở số 118 đường Đinh Hương.

Khó trách bọn họ không trở về lâu đài cổ, đây là khởi đầu của cốt truyện tiểu thuyết, nhưng mà quyển mà cậu đọc lấy góc nhìn của thụ chính để triển khai, chứ không phải góc nhìn của phản diện.

Cậu suýt chút nữa thì quên, phản diện Khương Cung không phải là hoàng tử trong lâu đài, mà là người đứng đầu gia tộc giàu có nhất thế giới này, nếu không sao có thể nhiều lần đối địch với Hách Liên Dạ, thậm chí là ngáng chân hắn.

Hiện tại hai nhân vật chính đã bắt đầu dây dưa với nhau, nhân vật phản diện cũng nên xuất hiện.

Đầu tiên là xuất hiện trước mặt nhiều người.

Sau đó, là để cho tất cả mọi người biết thụ chính có chỗ dựa lớn, sự biến thái của Khương Cung khi theo đuổi thụ chính.

Cuối cùng là đối nghịch với công chính.

Nói tóm lại, Trần Thần là thư kí bên cạnh đại lão, luôn giúp đỡ đại lão khuất phục Chu Lê, là tiểu đệ số một bên cạnh hành trình trở thành đại phản diện của đại lão.

Mặc dù biết rằng trong tiểu thuyết, kết cục của nhân vật phản diện thường rất thê thảm, nhưng Nguyễn Mông trong lòng vẫn không kìm nén được sự kích động, bởi vì trong tiểu thuyết cẩu huyết này có quá nhiều tình tiết máu chó, vị đại lão này hay nói ra những lời như:

—— Mang tên đó đến đây, ai cho cậu ta cái quyền cự tuyệt tôi!

—— Nếu không phải vì tôi yêu cậu, cậu cho rằng mình là ai!

—— A, tự mình chuốc họa vào thân.

Nghĩ đến đã khiến Nguyễn Mông xẩu hổ muốn chui xuống đất ba thước, thật là quá xấu hổ rồi!

Bốn giờ sau, bọn họ cũng đã đến biệt thự. Thấy Trần Thần chuẩn bị rời lại bị Khương Cung gọi lại, nội tâm Nguyễn Mông vô cùng kích động.

Tới, Khương Cung chuẩn bị phun ra những lời vàng ngọc đó rồi.

Môi Khương Cung khẽ mở, trong mắt như chứa đựng một thứ tình cảm nào đó dành cho người đàn ông mà hắn nhất định phải hết lòng cưng chiều, nói: “Cậu đi mua biệt thự cho thú cưng về đây cho tôi”

Nguyễn Mông: “……”

Chờ một chút.

Biệt thự thú cưng……

Thú cưng……

Biệt thự……

Biệt……

Là mua biệt thự cho thú cưng chứ không phải đi tìm Chu Lê?!

“Đã rõ, Khương tổng” Trần Thần đáp

“Đúng rồi” Trần Thần đang muốn rời đi bị gọi lại, “Biệt thự phải có cả WC, ốc sên của tôi thích có WC riêng, tương đối sạch sẽ”

Khương Cung vừa nói vừa nhìn chằm chằm Nguyễn Mông.

Nguyễn Mông lần nữa: “……”

Nguyễn Mông khϊếp sợ.

Nguyễn Mông xấu hổ.

Nguyễn Mông cảm thấy thẹn.

Nhưng hắn sao lại biết cậu thích có WC riêng? Chẳng lẽ… Hắn mỗi ngày đều rình xem cậu đi WC sao?

Tác giả có lời muốn nói: Nguyễn Mông: Anh đường đường là một đại phản diện, thế mà mỗi ngày lại nhìn chằm chằm tôi đi ị?!