Chương 13: Đại lão tỉnh rồi

Chu Lê đi rồi, sau đó cũng không có quay lại. Phòng bệnh ngoại trừ tiếng nhỏ giọt truyền nước biển thì cũng chỉ có tiếng sàn sạt của Nguyễn Mông đang gặm rau.

Đại Hắc đang hôn mê dần tỉnh lại, nhìn khung cảnh lạ lẫm, lập tức kêu một tiếng, vội bò đến bên cạnh Nguyễn Mông, run run nói: “Chúng ~ ta ~ đang ~ ở ~ nơi ~ nào ~ vậy ~ a ~”

Nguyễn Mông nhìn Đại Hắc, con ốc sên chưa từng được đi ra khỏi trại chăn nuôi, không thể nói gì nó được. Nhớ đến lúc trước nó chiếu cố cậu, liền nói: “Đây là bệnh viện, yên tâm, chúng ta thoát khỏi đám lửa đó rồi.”

“Ô ~ ô ~ ô ~ thật ~ tốt ~” Đại Hắc cực kì vui vẻ, hai cái râu run rẩy, cọ cọ vào người Nguyễn Mông.

Không còn sợ hãi, Đại Hắc lại tiếp tục lải nhải việc sinh ốc sên con. Nguyễn Mông vừa nghe thấy liền đau đầu, cậu hiện tại không còn tâm tình để phun tào Đại Hắc như lúc trước, cậu bây giờ tập trung tâm trí vào Khương Cung.

Từ khi đại lão được đưa vào bệnh viện đến bây giờ, hắn vẫn chưa tỉnh. Nếu tính chuẩn thì hắn đã hôn mê tám tiếng, điều này làm Nguyễn Mông có chút lo lắng.

Bên cạnh là Đại Hắc vẫn đang lải nhải, Nguyễn Mông chịu không nổi, quát lớn kêu Đại Hắc câm miệng. Đáng thương cho bé ốc sên chẳng biết gì, bị quát chỉ biết co người lại, toàn thân đều toát ra vẻ ủy khuất. Nguyễn Mông vẫn là mềm lòng, nhẹ giọng: “Đã bảo cậu đừng nói chuyện rồi mà cậu vẫn nói.”

Đại Hắc ủy khuất, Đại Hắc không nói nữa.

Đúng lúc này, trong phòng bệnh rốt cuộc có động tĩnh. Đột nhiên một tiếng chuông chói tai vang lên, báo hiệu phòng bệnh gọi y tá. Nguyễn Mông vội quay đầu nhìn về phía đó, liền thấy Khương Cung đang nằm trên giường bệnh đã tỉnh, hắn đang chống tay lên giường, hơi cố gắng để ngồi dậy.

“Khương Cung!" Tiểu ốc sên kích động nhảy nhót, há miệng gọi tên hắn vài lần. Thấy Khương Cung không có phản ứng, cậu mới nhớ ra mình chỉ là một con ốc sên.

Nhưng dù sao cũng tốt, ít nhất Khương Cung đã tỉnh.

Chẳng mấy chốc, các bác sĩ và y tá vội vã chạy đến. Tổng cộng có năm người, hai bác sĩ và ba y tá. Họ vây quanh Khương Cung để kiểm tra, cuối cùng kết luận rằng: Ngoại trừ vết bỏng trên mặt, các bộ phận khác trên cơ thể hắn đều không có vấn đề gì.

Tuy nhiên, vết bỏng trên mặt là nghiêm trọng nhất. Bác sĩ chủ trì thông báo với vẻ tiếc nuối cho Khương Cung kết quả kiểm tra: "Cậu bị bỏng cấp độ ba, da bị hoại tử. Việc phục hồi sẽ... hơi khó khăn. Để miệng vết thương mau lành, trong thời gian dưỡng thương, cậu không được ăn bất cứ thức ăn cay nóng nào, bao gồm tiêu ớt, gừng cay,... Tất cả đều cần phải kiêng cữ."

Lý do là vì những thức ăn này sẽ kí©h thí©ɧ tuyến bã nhờn trên da, từ đó khiến vết thương ngoài mặt bị nhiễm trùng.

Nói cách khác, từ nay về sau, thức ăn của Khương Cung chỉ có thể lấy thanh đạm làm chủ, thậm chí hải sản cũng phải cẩn thận sử dụng để tránh dị ứng. Điều này đồng nghĩa với việc hắn phải chia tay với đại đa số các món ăn ngon.

Nguyễn Mông nghe xong liền cảm thấy dạ dày cồn cào, Khương Cung lại không có phản ứng gì. Hắn giơ tay sờ lên băng gạc trên mặt, hồi lâu sau mới buông tay. Điều kỳ lạ là, hắn không soi gương mà cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay mình, ánh mắt đen kịt.

Phản ứng khác biệt của hắn so với những bệnh nhân khác khiến cả năm người và một con ốc sên trong phòng bệnh đều không khỏi im lặng nhìn hắn.

Nguyễn Mông cảm thấy Khương Cung như thay đổi hoàn toàn. Trước đây hắn hay cười, giờ đây lại không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Ít nhất là trên mặt hắn, không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

Khương Cung hắc hóa, Nguyễn Mông đi đến kết luận này.

Lại sau một hồi lâu, hắn mới nói ra câu đầu tiên sau khi tỉnh lại. Có lẽ do hít phải quá nhiều khói, giọng nói của hắn rất khàn khàn và thấp: "Ai đưa tôi đến bệnh viện?"

Bác sĩ lập tức trả lời: "Là một thanh niên tên Chu Lê đã đưa anh đến đây."

"À." Khương Cung gật đầu nhẹ.

Hắn nhớ Chu Lê. Khi còn nhỏ, Chu Lê ở tại lâu đài cổ. Sau đó, Chu Lê thành lập công ty với sự trợ giúp của Khương gia. Sau này, Chu gia và Khương gia hợp tác, cơ bản đều do Chu Lê đứng ra giải quyết. Ngay trước khi xảy ra hỏa hoạn, hắn còn thảo luận việc hợp tác với Chu gia cùng Chu Lê.

Khương Cung không nói thêm gì, khiến mấy bác sĩ trong lòng có chút thấp thỏm.

"Khi tôi vào bệnh viện, các vị có phát hiện ra gì trên người tôi không?" May mắn thay, Khương Cung lại mở miệng, nhưng câu hỏi này khiến mấy bác sĩ không thể trả lời.

Họ lái xe cứu thương đến lâu đài cổ nhà Khương, trực tiếp đưa người đến bệnh viện để cấp cứu. Tuy nhiên, trên người Khương Cung ngoài quần áo ra không có gì khác.

Nguyễn Mông đang lén nghe cũng có chút thắc mắc, Khương Cung có thể có gì trên người? Chẳng lẽ là ảnh chụp chung với bố mẹ?

Trong tiểu thuyết nói rằng Khương Cung coi trọng nhất trên đời là bố mẹ và Chu Lê. Có thể tình cảm với cha mẹ nhạt nhẽo, nhưng tóm lại là có. Hiện tại hắn không ở bên Chu Lê, hẳn là không có ảnh chụp chung với Chu Lê, vậy chỉ có thể là ảnh chụp chung với bố mẹ.