Chương 12: Thật là thảm!

"Bác sĩ, thực sự không có cách nào sao?" Chu Lê canh gác ở cửa phòng bệnh và nói chuyện với bác sĩ, "Anh ấy không thể bị hủy dung, anh ấy rất có tiền, tôi cũng rất có tiền, bác sĩ có thể chữa khỏi cho anh ấy không?"

Bác sĩ bất lực thở dài, "Đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là kỹ thuật hiện tại không thể phục hồi hoàn toàn ở mức độ bị bỏng này. Khuôn mặt của bạn cậu, nếu dưỡng cẩn thận trong vài năm, có lẽ có thể phục hồi 60-70%."

Chu Lê nghe xong, lấy mắt thường có thể thấy được sự suy sụp của anh ta, ngay sau đó anh liền lấy tinh thần tiễn bác sĩ

Nguyễn Mông nhìn bóng dáng Chu Lê bên ngoài phòng bệnh, thầm nghĩ Chu Lê này tuy có hơi ngốc nghếch, nhưng tính cách vốn dĩ tốt bụng. Đối với những người rơi vào tuyệt cảnh như Khương Cung, người mà họ cần chính là kiểu người tính tình trong sáng, không tính toán thế này.

Hách Liên Dạ quả thực không xứng với Chu Lê. Nếu Chu Lê ở bên đại lão, lấy sự cố chấp trong tình yêu của hắn, tuyệt đối sẽ không để Chu Lê chịu một chút ủy khuất nào.

Nguyễn Mông vốn dĩ không hứng thú với chuyện tình cảm giữa hai nhân vật chính, nhưng đột nhiên cậu nảy ra một ý tưởng, nếu thụ chính chịu ở bên đại lão thì sẽ thế nào?

Chu Lê thiện lương, Khương Cung cố chấp, hai người vừa vặn có thể trung hòa lẫn nhau.

Chu Lê là kiểu luyến ái não, Khương Cung cũng là luyến ái não, thuộc tính giống nhau.

Hai người họ từ nhỏ đã quen biết, hiểu rõ gốc rễ, không cần lo lắng bị lừa dối.

Quá hợp lý! Nguyễn Mông thực sự phải bái phục suy nghĩ của bản thân. Nếu cậu hiện tại là một con người, cậu nhất định sẽ tác hợp cho thụ chính và đại lão.

Đáng tiếc cậu không phải, cậu chỉ là một con ốc sên, cái gì cũng làm không được, chỉ có thể ăn và ngủ.

Nguyễn Mông cúi đầu, lại gặm một ngụm rau, ngụm này gần như to bằng đầu cậu, nhưng Nguyễn Mông vẫn cảm thấy không đủ.

Có lẽ là cậu đã quá sợ hãi trong lúc cháy, trải qua nhiều chuyện, hao tâm tổn sức.

Khi cậu vừa tỉnh dậy, liền cảm thấy bụng đói cồn cào, đói tới mức cậu cảm thấy mình có thể ăn hết một con trâu.

Hiện tại Nguyễn Mông đang vừa suy nghĩ về chuyện tình cảm của hai người họ, vừa ăn rau.

May mắn là con ốc sên béo Đại Hắc kia vẫn đang hôn mê, nếu không chờ cậu tỉnh lại thì phần rau ở đây chắc đã bị xử lý hết.

Đang ăn, râu của Nguyễn Mông bỗng giật giật, có người đẩy cửa vào. Cậu ngẩng đầu nhỏ lên, người tiến vào là Chu Lê.

Cũng đúng, lúc này ngoại trừ Chu Lê thì còn ai sẽ đến thăm Khương Cung chứ.

Nhìn thấy Chu Lê, Nguyễn Mông liền an tâm. Tuy nhiên, sự an tâm của cậu đến quá sớm, bởi vì Chu Lê nhìn Khương Cung đang hôn mê, vừa thở dài nặng nề, sau đó lại nghe điện thoai.

"Hách Liên Dạ, tôi đã nói là đừng gọi điện thoại cho tôi, chuyện đêm đó chỉ là ngoài ý muốn, chúng ta hãy coi như chưa xảy ra chuyện gì được không?!" Chu Lê cau mày nói.

Nguyễn Mông đang ăn, bỗng nhiên cảm thấy mất ngon. Hách Liên Dạ gọi đến?

Lẽ nào hai nhân vật chính đã xảy ra quan hệ rồi?

Bên kia điện thoại, Hách Liên Dạ dường như đang nói gì đó uy hϊếp Chu Lê. Sắc mặt Chu Lê đột nhiên thay đổi, trở nên trắng bệch, môi cũng run rẩy: "Đừng nói cho bố tôi, Hách Liên Dạ, sao anh có thể như vậy! Được rồi, tôi sẽ đến gặp anh!"

Chu Lê cúp điện thoại, nhìn Khương Cung đang hôn mê một lúc lâu, sau đó đi đến tủ đầu giường, cúi xuống nhìn hai con ốc sên trong bình thủy tinh và nói nhỏ: "Tôi đi trước đây. Hai đứa ở đây bầu bạn với chủ nhân nhé. Nếu không phải vì hai đứa, anh ấy cũng sẽ không bị thương nặng như vậy."

Khương Cung trở về nhà vì hai con ốc sên này, cho dù hôn mê vẫn luôn nắm chặt chúng.

Có hai thú cưng này bầu bạn, Khương Cung sau khi tỉnh dậy sẽ không cảm thấy cô đơn.

Nói xong, Chu Lê liền đi.

Nhìn Chu Lê rời đi, Nguyễn Mông ngây người.

Cứ như vậy mà đi?

Còn Khương Cung đang bị thương nặng thì sao?

Bỏ mặc một bệnh nhân bị thương nặng một mình trong bệnh viện, Chu Lê anh cứ như vậy mà đi?

Hách Liên Dạ vừa rồi uy hϊếp Chu Lê, quả nhiên là tra nam, Chu Lê còn chưa yêu hắn mà đã phải nghe lời như vậy, đợi tới khi yêu thật rồi thì chẳng phải là bị ăn đến xương cũng không còn à.

Chu Lê cũng quá nhu nhược đi, vừa bị Hách Liên Dạ uy hϊếp một chút liền ngoan ngoãn đi, không trách được sau này bị tên đó ăn đến gắt gao.

Nguyễn Mông đối với Chu Lê rất tức giận, nhưng lại vô cùng đồng cảm với Khương Cung

Cậu không tự giác nhìn Khương Cung quấn băng gạc trên đầu, thầm nghĩ: Đại lão bị hủy dung đã đành, lúc bị hủy dung còn phải đội cái nón xanh to đùng trên đầu.

Thật là thảm!