Chương 2: Mua tranh của anh

Chương 2: Mua tranh của anh

Tôi không làm nhục anh ấy như trong cốt truyện.

Mà chỉ ngồi xổm xuống, nhìn bức tranh của anh.

Nguyễn Thanh Du là một thiên tài, ít nhất là trong lĩnh vực hội họa.

Những bức tranh của anh ấy rất sống động.

Bông hoa hướng dương mọc trên bậu cửa sổ hướng về phía mặt trời, chú mèo con trốn mưa dưới chiếc ô, hay núi Phú Sĩ được bao phủ bởi hoa anh đào.

Nội dung của bức tranh rất phong phú, chỉ duy nhất là không có hình người.

Trong tiểu thuyết, Nguyễn Thanh Du cũng không bao giờ vẽ chân dung.

Dù bị Lục Miện ép buộc, anh ấy cũng không cúi đầu.

Tôi chỉ vào bức tranh hoa hướng dương và hỏi anh: "Bao nhiêu tiền?"

Nguyễn Thanh Du hơi bất ngờ, ngạc nhiên vì nữ phụ độc ác như tôi lại không tìm anh gây phiền toái.

Nhưng dù sao thì tôi cũng là người duy nhất mua tranh của anh.

Anh ấy vẫn thành thật trả lời tôi: “50”.

“Thật sự chỉ có 50 thôi sao?” Tôi ngạc nhiên vì mức giá quá thấp này.

Hiện tại chỉ tùy tiện mua một bức tranh nghệ thuật ở trên mạng đã có giá hơn năm mươi rồi.

Nguyễn Thanh Du bán còn là tranh sơn dầu.

Mặc dù tôi không phải là sinh viên mỹ thuật, nhưng cũng biết màu sơn rất đắt đỏ.

Nguyễn Thanh Du bán rẻ thế này, anh ấy còn muốn kiếm tiền không?

Nhưng anh hiển nhiên là không ý thức được điều này.

Anh do dự nói: “Có đắt quá không? Tôi có thể giảm giá.”

Tôi lắc đầu, chỉ vào bức tranh của anh ấy: “Là quá rẻ, tôi mua hết, làm phiền bạn học Nguyễn gói giúp tôi.”

Nguyễn Thanh Du nghe thấy xưng hô này thì có hơi bất ngờ, nhưng anh rất nhanh liền trở lại bình thường, cúi người giúp tôi gói tranh.

Gió đêm thổi vào mặt, mang theo sự ấm áp chỉ thuộc về mùa hè.

Chàng trai có dáng người mảnh khảnh, áo sơ mi trắng nhẹ nhàng đung đưa.

Một mùi hương sạch sẽ cũng theo làn gió mà xông vào mũi tôi.

Tôi nhìn Nguyễn Thanh Du đang giúp tôi đặt bức tranh vào xe với ánh mắt phức tạp.

Kết cục của tiểu thuyết, Nguyễn Thanh Du trải qua sự tra tấn cả về thân thể lẫn tinh thần, cuối cùng anh ấy đã phải lòng Lục Miện.

Nhưng nếu anh không bị kéo xuống vũng bùn, liệu anh có yêu kẻ đã hành hạ mình không?

Lúc tôi sắp rời đi, cách một lớp kính cửa sổ xe, Nguyễn Thanh Du dường như đang nói với tôi.

Khẩu miệng của anh ấy là: Cảm ơn.

---------------------------

Hũ: các chương sau sẽ giải thích tại sao nam chính thích nam. Tác phẩm này ngắn nên mình sẽ hoàn nhanh thôi, nếu yêu thích thì hãy để lại cmt, đề cử cho mình nhé