Chương 2.2

Đào Nại Nghi nhìn về phía Lạc Hách mắt còn nhìn chằm chằm Hạ Âm, duỗi tay vỗ cậu một cái, “Người đều đã đi rồi còn nhìn cái gì mà nhìn.”

“Ai nhìn, cậu đừng nói bậy.” Lạc Hách chột dạ lớn tiếng phản bác.

“Hạ Âm không đến xem trận bóng rổ, vì sao cậu lại tức giận?” Đào Nại Nghi thử tuần tự tiến hành để Lạc Hách nghĩ thông suốt.

“Tớ không tức giận, coi như lười nói với cậu.” Lạc Hách gãi gãi đầu.

Đào Nại Nghi bĩu môi, từ bỏ tranh chấp với cậu, loại chuyện này nhất thời gấp gáp không được. “Đi thôi, cậu dẫn đường, tiệm trà sữa.”

Lạc Hách nhìn về phía Đào Nại Nghi: “Cảm giác hôm nay cậu có chút khang khác nha.”

“Chỗ nào khác.”

Lạc Hách cũng không nói lên được khác chỗ nào, nghĩ nghĩ: “Tớ biết rồi, cậu nói nhiều hơn ngày thường ha ha ha ha.”

“Nói nhiều không tốt à?” Đào Nại Nghi hỏi lại.

Lạc Hách gật gật đầu, “Khá tốt khá tốt, tiếp tục bảo trì!”

—— ——

Hai người gọi xong trà sữa ngồi vào ghế trong quán, Đào Nại Nghi hút mạnh một ngụm trà sữa, uống ngon!

Sau khi Đào Nại Nghi nuốt trà sữa vào trong miệng đột nhiên không kịp phòng ngừa đặt câu hỏi: “Cậu thích Hạ Âm phải không.”

Phản ứng của Lạc Hách có chút đại, giống như đuôi mèo bị người ta dẫm: “Cậu đừng có nói bậy! Ai thích cô ấy chứ.”

Đào Nại Nghi ý vị thâm trường Ah ——— một tiếng, “Thì ra cậu không thích à, có điều Hạ Âm xinh đẹp như vậy, người thích cô ấy hẳn là rất nhiều đi.”

Lạc Hách như là không mấy vui vẻ, không được tự nhiên nói: “Tớ làm sao biết được, liên quan chuyện gì tớ đâu. Cậu quan tâm cô ấy như vậy thì tự mình đi mà hỏi.”

Đào Nại Nghi hận không thể bổ đầu Lạc Hách ra lớn tiếng nói với cậu: Làm sao không liên quan đến chuyện của con, con rõ ràng thích con bé mà!! Đó chính là vợ tương lai của con đấy! Người mẹ già là ta này vì giúp con theo đuổi vợ, lúc trước ở khu bình luận liều mạng cầu xin tác giả cho con một cơ hội đó nhá, hiện tại bản thân mình đều ngồi ở chỗ này chính là chứng cứ, thật sự là liều mạng!!!

Đào Nại Nghi cũng biết chuyện này không gấp được, từ từ khiến Lạc Hách thông suốt, cô nhớ tới Trình Hựu Ngôn trong sách với Lạc Hách là quan hệ bạn cùng phòng, vì nhãi con nhà mình, phải làm ý tưởng biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Đào Nại Nghi kéo gần khoảng cách giữa ghế dựa của hai người chút.

“Lạc Hách, tớ nhớ rõ cậu với Trình Hựu Ngôn là bạn cùng phòng đúng không.”

Lạc Hách vẻ mặt mộng bức nhìn Đào Nại Nghi đột nhiên đến sát mặt: “Đúng vậy, có chuyện gì vậy?”

“Không có việc gì, chỉ là tò mò hỏi một chút thôi, anh ấy ngày thường có ở ký túc xá không, cậu có hiểu biết anh ấy không?”

"Sao đột nhiên hỏi anh ấy thế, anh ấy ngày thường không ở lại túc xá, phần lớn thời gian đều ở bên ngoài. Có điều mấy ngày nay anh ấy giống như rất bận, đều ở lại ký túc xá.” Lạc Hách nói xong giống như là đột nhiên hiểu ra cái gì đó, lộ ra nụ cười mật ngọt: “À há ——, tớ biết rồi, đột nhiên ở đây nói cái gì mà tớ thích Hạ Âm, thật ra là cậu thích Trình Hựu Ngôn đi, sau đó còn không dám nói thẳng với tớ, vì thế dời đi trọng điểm, ám chọc tìm hiểu tin tức!”

Đào Nại Nghi:???? Cậu từ chỗ nào nhìn ra tớ thích Trình Hựu Ngôn?

“Trời ạ, tớ đẩy danh thϊếp Wechat Trình Hựu Ngôn cho cậu, cậu thêm anh ấy, thích thì phải lớn mật dũng cảm theo đuổi đó em gái à! Anh trai em sẽ giúp em.” Lạc Hách vừa nói vừa thần tốc cầm lấy điện thoại của mình mở WeChat ra, chia sẻ danh thϊếp Trình Hựu Ngôn cho Đào Nại Nghi.

Đào Nại Nghi tỏ vẻ cô không hiểu mạch não Lạc Hách vận chuyển cái gì, thế nào đã chuyển thích Trình Hựu Ngôn lên mặt cô rồi, quả thực lời nói vô căn cứ, “Tớ không có, tớ chỉ thuận miệng hỏi một chút, cậu nghĩ cái gì thế!”

“Còn cái gì không thừa nhận được với tớ đâu.” Lạc Hách cho là cô ngượng ngùng thừa nhận, đưa tay cầm lấy điện thoại đặt trên bàn của Đào Nại Nghi, động tay thay cô thêm Wechat Trình Hựu Ngôn, thêm xong đưa điện thoại cho Đào Nại Nghi.

Đào Nại Nghi bất đắc dĩ nhận lấy điện thoại, hít một hơi thật sâu, Lạc Hách nếu là đối với tình cảm của cậu có thể có loại giác ngộ này, cô người mẹ già này tâm trạng nhất định sẽ vui mừng vạn phần.

—— ——

Lạc Hách xách theo mấy ly trà sữa đóng gói trở về ký túc xá, ký túc xá bọn họ là gian bốn người thường quy, bốn cái giường ngủ đều ở tầng trên, phía dưới là bàn với ghế dựa, ký túc xá rất sạch sẽ, không giống với ký túc xá những nam sinh khác vớ thúi tàn thuốc vứt loạn.

Ký túc xá hiện tại chỉ có ba người ở, có một cái giường trống. Trong ký túc xá tính cả cậu, Phạm Vĩ với Trình Hựu Ngôn ngẫu nhiên dừng chân.

Ký túc của bọn họ chỉ có Lạc Hách là sinh viên năm 2, Phạm Vĩ cùng Trình Hựu Ngôn đều là năm 3.

Lạc Hách đặt trà sữa lên trên bàn, bĩu môi với Phạm Vĩ bĩu: “Này, trà sữa tự mình lấy.”

Phạm Vĩ từ trên giường nhảy xuống: “Tốt, cảm ơn ông chủ.”

Cửa WC ký túc xá mở, một nam sinh bước ra, hai cúc phía trên áo sơ mi màu trắng mở ra, trên tay còn cầm một cái khăn lông, đang định lau khô đầu tóc có chút ướt, đuôi tóc còn có chút hơi ướt, áo sơ mi trên người cũng như ẩn như hiện bày ra hình dáng cơ bụng, mười phần cảm giác cấm dục.

Lạc Hách tỏ vẻ tuy rằng là bạn cùng phòng, nhưng Trình Hựu Ngôn không thiếu được công nhận là giáo thảo, mỗi lần khuôn mặt anh đều có một suất.

“Học trưởng, lại đây uống trà sữa.” Lạc Hách vẫy tay với anh, đưa trà sữa cho anh.

Sau khi Trình Hựu Ngôn tiếp nhận trà sữa nói tiếng cảm ơn, đặt trà sữa lên trên bàn mình, từ trên bàn cầm lấy điện thoại, mới vừa mở Wechat ra đã thấy được một yêu cầu kết bạn tốt.