Đào Đào Ô Long ( Đào Nại Nghi ):……
Đào Đào Ô Long ( Đào Nại Nghi ): Ngủ sớm dậy sớm, mạng chó quan trọng.jpg
Xuy xuy ( Lạc Hách ): Haizz, cậu đừng nhụt chí, ngủ đi ngủ đi.
Đào Nại Nghi tắt đèn, đắp chăn đàng hoàng cho mình, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, chủ nhật ngày mai, cô phải ở nhà học bù lại vật lý cao trung cho mình! Trước kia cô có thể là học bá khoa học xã hội, hiện tại cũng có thể làm học bá khoa học tự nhiên!
Thời gian cuối tuần vui vẻ luôn là thoáng qua, thứ hai đi học, Đào Nại Nghi kéo thân thể mỏi mệt bất kham đi đến phòng học, người trong phòng học còn chưa nhiều mấy, cô tìm một vị trí trong góc ngồi xuống, ghé vào trên bàn, nguyên ngày hôm qua cô đều ở nhà bị bài thi vật lý treo lên đánh, học tập tới nửa đêm, tinh lực đã bị vật lý rút cạn.
Đào Nại Nghi cảm giác có người ngồi xuống bên cạnh cô, ngẩng đầu nhìn, hoá là Lạc Hách. Cô ngoài cười nhưng trong không cười giơ tay chào hỏi với cậu: “Hi.”
Lạc Hách nhìn hai quầng thâm dưới mắt Đào Nại Nghi, khó hiểu: “Ngày hôm qua cậu làm gì đấy? Mắt thâm quầng nặng như thế?”
“Học tập!” Đào Nại Nghi trầm trọng phun ra hai chữ.
Lạc Hách tuy rằng không nói gì nữa, nhưng cái biểu tình cậu nhìn Đào Nại Nghi viết mấy cái chữ to: Tớ không tin!
Đào Nại Nghi không tiếp tục thảo luận đề tài này với cậu nữa, cô lấy ra từ trong túi một cái ô gấp đưa cho Lạc Hách: “Cậu cùng một ký túc xá với Trình Hựu Ngôn, cậu về ký túc xá giúp tớ đưa cho anh ấy, thuận tiện nói tiếng cảm ơn với anh ấy.”
Lạc Hách nhận lấy ô, “Có thể nha Nại Nghi, các cậu lúc nào còn cho nhau mượn ô.”
Đào Nại Nghi:……
Lạc Hách nghĩ nghĩ lại nói: “Thật ra cậu có thể tự mình trả ô cho anh ấy, như vậy không phải thêm một lần cơ hội tiếp xúc sao.”
“Thật ra cậu có thể đem sợi cơ trí này đặt ở trên người cậu, đừng nhiều lời, cậu đưa cho anh ấy.” Đào Nại Nghi thở dài một hơi, Trình Hựu Ngôn lớn lên quá phạm quy, cô sợ cô thấy thêm vài lần sẽ không khống chế được chính mình nha.
Lạc Hách không hiểu rõ ý tứ nửa câu đầu của Đào Nại Nghi, nhưng nửa câu sau cậu nghe hiểu, cũng lên tiếng nói gì nữa, cất ô đi.
Lúc này Wechat điện thoại Lạc Hách vang lên một chút, tiếng Phạm Vĩ từ điện thoại truyền tới: “Lạc Hách, tối thứ sáu trong câu lạc bộ có trận bóng rổ, nhớ rõ đến đúng giờ đấy.” Lạc Hách và Phạm Vĩ đều là thành viên câu lạc bộ bóng rổ trường học.
“Học trưởng, ngày đó em vừa vặn có việc, không đi được, nếu không anh tìm người khác thay vào trước đi.” Lạc Hách ấn giữ nút microphone cũng trả lời một tin nhắn thoại.
“Được rồi được rồi, vậy anh xem lại một chút tìm ai.”
Đào Nại Nghi nhìn về phía Lạc Hách, thuận miệng hỏi câu: “Cậu đến lúc đó muốn đi làm gì.”
“Hạ Âm tìm được công việc làm gia sư, buổi tối dạy xong về ký túc xá quá muộn, đến lúc đó đi đón cô ấy.” Lạc Hách nói ra nguyên nhân.
Đào Nại Nghi:!!!
Thật vậy chăng thật vậy chăng? Chỉ hai ngày như thế, tình cảm của nhãi con và Hạ Âm phát triển mạnh mẽ như thế sao? A a a a cô làm mẹ già cảm giác rất là vui mừng, cp lại lần nữa phát đường, tình cảm tiến triển một bước dài! Trong lòng Đào Nại Nghi kích động muốn thét chói tai, ngoài mặt lại nhìn không ra cái gì.
“Này, cậu đừng có hiểu lầm, là Hạ Âm nói để tớ đi đón cô ấy tớ mới miễn cưỡng đi.” Lạc Hách vội vàng bổ sung thêm một câu.
Nhưng tình huống thực tế là, sau khi ở thư viện cậu đưa kẹp tóc cho Hạ Âm, thấy được Hạ Âm đang xem toán lớp 6 tiểu học.
“Cậu xem toán lớp 6 làm gì?” Lạc Hách khó hiểu hỏi.
Hạ Âm cười một chút: “Tớ tìm một một công việc làm thêm bán thời gian là gia sư, mấy ngày nữa sẽ phải đến nhà học sinh kia bổ túc, tớ phải ôn tập lại một chút.”
“Bán thời gian à, xa không?” Lạc Hách dò hỏi tới cùng.
“Còn được đi, ở bên đường Hoa Ninh kia.” Đường Hoa Ninh cách trường học vẫn rất xa, nếu không quá giờ thì có thể bắt được chuyến xe buýt cuối cùng, nếu quá giờ phải đón taxi.
“Xa như vậy! Vậy cậu dạy xong không phải khuya rồi, một cô gái như cậu về ký túc xá muộn không an toàn!” Lạc Hách nháy mắt đề cao âm lượng làm không ít người trong thư viện nhìn lại đây.
Hạ Âm hạ giọng bảo cậu nói nhỏ chút.
Lạc Hách phục hồi tinh thần lại, hạ giọng theo, khó tính nói: “Cậu thân là con gái nguy hiểm biết bao nhiêu, tớ chịu khó đi đón cậu là được rồi.”
Hạ Âm:……
“Không cần làm phiền cậu, tự mình tớ có thể.” Hạ Âm từ chối.
“Tớ đi đón, tớ không thể để một cô gái như là cậu trở về ký túc xá muộn được.”
Sau khi Hạ Âm nghe Lạc Hách nói đi đón cô ấy, vẫn luôn từ chối, nói không cần Lạc Hách đi đón, nhưng Lạc Hách thái độ kiên quyết, cuối cùng không có biện pháp, Hạ Âm chỉ có thể gật đầu đáp ứng rồi.
Đào Nại Nghi cười không nói lời nào, cô cũng không muốn chọc thủng cậu, dùng ngón chân nghĩ cũng biết Hạ Âm không có khả năng chủ động mở miệng để Lạc Hách đi đón, cho nên, đây nhất định tuyệt đối là nhãi con chủ động a a a a, hơn nữa Hạ Âm còn đáp ứng rồi a a a!!! Xem ra Lạc Hách đã có chút không suốt, chính là vịt chết vẫn còn cứng mỏ.
—— ——
Lúc Lạc Hách trở lại ký túc xá, Phạm Vĩ và Trình Hựu Ngôn đều có mặt ở trong ký túc xá, sau khi chào hỏi cậu hỏi Phạm Vĩ: “Tìm được người thay em chưa?”
Phạm Vĩ vỗ vỗ ngực, đầy cõi lòng đắc ý cười: “Tìm được rồi, chính là lão đại chúng ta, Ngôn ca!!!”
Lạc Hách kinh ngạc nhìn về phía Trình Hựu Ngôn: “Thật vậy chăng? Học trưởng không phải không chơi bóng rổ nữa rồi sao?”