Chương 6.1

Giáo hoa? Còn không phải là chỉ Hạ Âm sao? Đào Nại Nghi nhấp vào bài viết, lâu chủ còn đăng một bức ảnh chụp, là bóng dáng Hạ Âm đang nghiêm túc ngồi ở thư viện ôn tập, kèm theo dòng chữ: Hôm nay đến thư viện tra tư liệu, ngẫu nhiên gặp được giáo hoa, này cũng quá xinh đẹp rồi!! Vui sướиɠ tung bông.jpg

Tuy bài viết vừa đăng, nhưng phía dưới đã có người bình luận, nội dung bình luận đơn giản chính là thải hồng thí (*) khen Hạ Âm.

(*): Ngôn ngữ mạng, nghĩa thô là đánh rắm cầu vồng. Ngụ ý là những người hâm mộ tung hô thần tượng của mình. Dù có thả rắm cũng có thể xem thành cầu vồng.

Đào Nại Nghi cũng không để ý bình luận, bởi vì hệ thống lại phát nhiệm vụ: “Thỉnh ký chủ mang theo Lạc Hách, cùng nhau đi đến thư viện ngăn cản Hạ Âm và Trình Hựu Ngôn gặp mặt.”

Cô phản ứng lại, bây giờ Hạ Âm ở nơi này, thời gian này, còn có chiếc kẹp trên đầu Hạ Âm trong ảnh chụp, chính là thời gian Hạ Âm và Trình Hựu Ngôn lần đầu tiên gặp mặt!

Chi tiết miêu tả chiếc kẹp màu mạt trà, bởi vì chiếc kẹp này lại chỉ xuất hiện qua một lần, chính là một lần Trình Hựu Ngôn quen biết Hạ Âm kia.

Chiếc kẹp của Hạ Âm rớt khi nào không biết, vừa lúc bị Trình Hựu Ngôn nhặt được, tuy rằng là cốt truyện cẩu huyết, nhưng đây là quá trình Hạ Âm và Trình Hựu Ngôn lần đầu quen biết.

“Thỉnh ký chủ tốc độ nhanh lên, hoàn thành nhiệm vụ.” Hệ thống thúc giục đáp lại.

“Đã biết đã biết, tôi so với cậu còn gấp hơn!” Đào Nại Nghi click mở WeChat, gọi cho Lạc Hách, tiếng chuông vang lên không bao lâu, Lạc Hách bên kia bốc máy.

Không đợi Lạc Hách mở miệng, Đào Nại Nghi đã giành mở miệng trước: “Lạc Hách, cậu ở đâu đấy?”

Lạc Hách Ah một tiếng, “Ở ký túc xá, xảy ra chuyện gì?”

“Chỉ một mình cậu sao? Trình Hựu Ngôn không ở ký túc xá sao?”

Lạc Hách không hiểu ra sao: “Đúng vậy, anh ấy nói muốn đến thư viện một chuyến, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Đào Nại Nghi nóng nảy, Trình Hựu Ngôn sẽ không phải đã nhìn thấy Hạ Âm rồi đi.

“Chúng ta cũng đến thư viện, mau, tớ ở cửa thư viện cửa đợi cậu.” Tốc độ Đào Nại Nghi nói những lời này là ×2 lần.

Lạc Hách ở bên kia không nhanh không chậm còn ý vị thâm trường Ờ∼ một tiếng: “Cho nên cậu là ngượng tự mình đi tìm Trình Hựu Ngôn, kéo tớ đi tương đối có dũng khí sao?”

Ờ cái đầu con mà ờ, Đào Nại Nghi đột nhiên rất muốn đập bẹp đồ khờ này một trận.

Lười cùng cậu giải thích nhiều như vậy, “Cậu nhanh lên!” Nói xong trực tiếp cúp điện thoại rời giường thay quần áo.

Lúc Đào Nại Nghi đuổi tới cửa thư viện, Lạc Hách đã đứng ở nơi đó chờ cô, cô chạy tới túm cánh tay Lạc Hách đi vào trong thư viện.

“Ê ê ê, cậu cũng không cần gấp gâp như thế đi.” Lạc Hách bị cô túm đi đường đều lảo đảo một chút.

Như thế nào không vội, không nhanh lên nữa về sau con liền nhiều thêm một tình địch cường đại! Đào Nại Nghi túm Lạc Hách đi vào thư viện, liếc mắt một cái đã thấy được bóng dáng Hạ Âm đang ngồi đọc sách ở khu ôn tập, nhưng là chỉ có một mình cô ấy, ở phụ cận cũng không nhìn thấy bóng dáng Trình Hựu Ngôn.

Lạc Hách mắt nhìn nhìn khắp nơi, “Ồ, Hựu Ngôn học trưởng không phải nói đến thư viện sao, sao không thấy nha.”

Đào Nại Nghi mới mặc kệ Trình Hựu Ngôn vì sao không đến đây, không đến là tốt nhất, chỉ cần anh ta không đến thì đại cát đại lợi.

Cô chỉ chỉ Hạ Âm cách đó không xa: “Cậu xem, đó là Hạ Âm nhỉ.”

Lạc Hách nhìn theo hướng ngón tay cô, “Hình như đúng rồi, thật trùng hợp, cô ấy cũng ở đây.”

Đào Nại Nghi vỗ cậu một cái: “Mau, đến chào hỏi.”

Lạc Hách kỳ quặc nói: “Tớ tại sao phải đến chào hỏi cơ chưa, cô ấy cũng không nói với tớ đến thư viện.”

Đào Nại Nghi trong lòng siết chặt nắm tay nhỏ, Hạ Âm người ta bây giờ quan hệ với cậu cái rắm cũng không có, vô duyên vô cớ sao lại nói với cậu cô ấy đến thư viện! Đồ khờ phê này!

“Nếu đã gặp, chẳng phải phải đến chào hỏi một tiếng à!” Đào Nại Nghi vừa dứt lời, liền nhìn thấy chiếc kẹp vốn ở trên tóc Hạ Âm, phát triển giống với cốt truyện nguyên bản đã rớt rồi.

Cốt truyện tới, chỗ tình tiết then chốt! Đào Nại Nghi càng dùng sức vỗ vỗ Lạc Hách, “Tớ phải về nhà, nhưng cậu xem kìa, Hạ Âm rớt kẹp, cậu không đến giúp cô ấy nhặt lên sao? Nếu cậu không đến, đợi lát nữa người khác đến nhặt, nói không chừng Hạ Âm liền coi trọng người kia.”

Lạc Hách nhìn về phía chiếc kẹp dưới đất chỗ Hạ Âm, xác thật là rơi xuống, nghĩ nghĩ lời Đào Nại Nghi nói, ngạo kiều nói: “Ừm, được rồi, tớ chỉ là đến giúp cô ấy nhặt kẹp mà thôi.”

Nói xong đi đến chỗ Hạ Âm, Lạc Hách nhặt kẹp tóc trên mặt đất lên đưa cho Hạ Âm, Hạ Âm vẻ mặt kinh ngạc tiếp nhận, sau đó hai người không biết nói cái gì, Lạc Hách liền ngồi xuống ghế bên cạnh Hạ Âm.

Mẹ già Đào Nại Nghi tại chỗ mỉm cười nhìn hai người nói chuyện với nhau, nghe tiếng hệ thống thông báo.

“Kiểm tra đo lường được nhiệm vụ đã hoàn thành, tiến triển hoàn thành nhiệm vụ 5%.”

“0038, tại sao hôm nay Trình Hựu Ngôn không xuất hiện?” Đào Nại Nghi nghi hoặc.

“0038 cũng không cách nào xác định là nguyên nhân gì, nhưng nhiệm vụ hoàn thành thật là tốt.”

Đào Nại Nghi gật gật đầu, hôm nay lại là một ngày vì cp hung hăng trợ lực, cô mang theo nhàn nhạt kiêu ngạo xoay người rời đi, trên đường về nhà còn đóng gói phần bạch tuộc viên nhỏ cùng trà sữa, đãi bản thân mình.

Buổi tối, Đào Nại Nghi nhận được tin nhắn Wechat của Lạc Hách.

Xuy xuy ( Lạc Hách ): Hựu Ngôn học trưởng vừa mới trở lại, tớ hỏi anh ấy hôm nay có đến thư viện không, anh ấy nói lâm thời có việc nên không đi được.

Đào Đào Ô Long ( Đào Nại Nghi ): Lạnh nhạt.jpg

Xuy xuy ( Lạc Hách ): Cậu đừng nản chí, cậu yên tâm, tớ sẽ giúp cậu!

Đào Nại Nghi không hiểu Lạc Hách rốt cuộc từ gói biểu tình lạnh nhạt kia đọc ra ý tứ khác gì, cô gửi lạnh nhạt cũng chỉ là tỏ vẻ không quan tâm mà thôi.