Chương 14: Nổi lên nghi ngờ

“Nơi này không còn chuyện của dì nữa, dì đi xuống trước đi.”

Giọng Hạ Nam Lâu lạnh nhạt.

Dì Châu sửng sốt một chút, cái cảm giác kinh ngạc bởi vì tối hôm qua thuận tay lấy đi đồ chơi mà bị cậu chủ nhỏ dọa “báo cảnh sát” cùng với bất mãn lại mơ hồ dâng lên trong lòng, đồng thời còn có cảm giác tủi thân cùng không cam lòng.

Trước kia cậu chủ nhỏ gần như không bao giờ dùng giọng điệu ra lệnh này nói chuyện với bà ấy.

Dì Châu không vui đi xuống lầu, nhìn thấy mẹ con hai người Trương Thiến Nhu và Kiều An Niên đang dùng bữa, hơn nữa còn bất ngờ nhìn thấy chủ nhân ngôi nhà đã lâu không xuất hiện Hạ Duy Thâm cũng đang ngồi trên bàn.

“Ông chủ, bà chủ, chào buổi sáng.”

Dì Châu lập tức thu hồi biểu cảm trên mặt, cung kính bước lên phía trước, chào Hạ Duy Thâm sau đó mới xoay người chào hỏi với Trương Thiến Nhu.

Hạ Duy Thâm cầm bánh mỳ trong tay, khóe môi câu lên, gật đầu với dì Châu một cái, hiếm khi chủ động hỏi tới con trai mình: “Tiểu Lâu đâu? Còn đang ngủ sao?”

Dì Châu: “Cậu chủ đã dậy rồi, cậu ấy bảo tôi xuống trước.”

Bánh mỳ trong tay Hạ Duy Thâm chỉ còn lại miếng cuối cùng, ông ta nhẹ nhàng cầm giấy ăn lau miệng, gương mặt vẫn tươi cười: “Dì Châu, dì đi xem nó sửa soạn xong chưa. Hiếm khi hôm nay cả nhà chúng ta đều ở đây. Nếu là người một nhà, phải ăn cơm cùng nhau mới có không khí ấm áp một nhà. Thiến Nhu, em nói có phải không?”

Những lời này của Duy Thâm là có ý gì? Niên Niên sắp phải đi học rồi, là phải đợi Tiểu Lâu xuống, “người một nhà” bọn họ ăn cơm xong, Niên Niên mới có thể đi học sao? Là bởi vì chuyện hôm trước Niên Niên nhốt Tiểu Lâu trên gác xép sao?

Qua một buổi tối, cuối cùng Duy Thâm cũng tính sổ với Tiểu Niên sao?

Lưng Trương Thiến Nhu căng cứng, bà ta không biết Duy Thâm sẽ xử lý Tiểu Niên như thế nào, trong lòng rất rối loạn, cũng quên mất tối hôm qua dì Châu đã nhắc đến việc Hạ Nam Lâu từ nay sẽ không ăn cơm dưới lầu nữa. Bà ta dịu dàng cười một tiếng, phụ họa một câu: “Đúng là như vậy.”

Quay đầu, nói với dì Châu bằng giọng nói ôn tồn lễ phép: “Dì Châu, làm phiền dì lại lên lầu xem thử.”

Nhưng mà cậu chủ đã nói, từ nay về sau sẽ không ăn cơm ở dưới lầu nữa.

Bà chủ cũng không nghe, dì Châu cố kỵ nhìn Hạ Duy Thâm một cái, bà ấy rất rõ ràng, trong cái nhà này, từ trước nay đều là ông chủ định đoạt.

Vậy nên, vẫn là lên lầu mời Hạ Nam Lâu xuống đi.

….

Trong phòng tắm, Hạ Nam Lâu chân trần, giẫm trên một cái ghế, đang chăm chú nhìn bản thân mình trong gương.

Hạ Nam Lâu giơ tay một cái, người trong gương cũng theo đó mà giơ tay lên.

Tay phải người trong gương chạm vào miếng dán hạ sốt đang dán trên trán.

Sức lực trẻ con có hạn, cho dù bản thân cậu không hề buồn ngủ, cơ thể vẫn khó mà chống đỡ. Hơn nữa bởi vì cơ thể không thoải mái, cậu ngủ không hề ngon giấc. Mỗi lần tỉnh lại đều có thể nghe tiếng nước chảy, tiếng vặn khăn lông, tiếng giọt nước rơi vào trong bồn rửa mặt.

Sau đó, mồ hôi sau lưng cậu chảy ra, gò má nóng bừng, lòng bàn tay… đều được nhẹ nhàng lau chùi, cơ thể nóng như lửa cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Sau nửa đêm thì cậu thật sự ngủ thϊếp đi.

Hạ Nam Lâu xé miếng dán hạ sốt trên trán xuống, sự trầm mặc trong đáy mắt càng lan ra như mực.

Chẳng lẽ Kiều An Niên cũng sống lại?

Rất nhanh, Hạ Nam Lâu lập tức loại bỏ suy đoán này.

Anh không phải.

Nếu như Kiều An Niên cũng sống lại, thấy cậu cũng sẽ chỉ có sợ hãi và hận ý.

Nhưng cặp mắt kia trong suốt, sạch sẽ, chỉ có quan tâm, giống như anh thật sự để ý người “em trai” là cậu này.

Một con sói cho dù có thế nào đi chăng nữa cũng không thể biến thành chú thỏ trắng, trừ khi anh ta hoàn toàn không có ý tốt.

Hạ Nam Lâu cầm miếng dán hạ sốt trong tay, cả chiếc khăn lông mà hôm qua Kiều An Niên chạm vào, tất cả đều vứt vào thùng rác.



Rửa mặt, tóc Hạ Nam Lâu hơi ướt, đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Dì Châu đẩy cửa đi vào, thấy Hạ Nam Lâu mặt đầy nước, bị dọa cho sợ hãi, cho là cậu chủ nhỏ bị sốt còn ra nghịch nước. Thấy quần áo bé con không ướt, lúc này mới thoáng yên tâm lại.

“Cậu chủ nhỏ, cậu đây là… Vừa mới rửa mặt xong à? Đợi chút, tôi đi lấy khăn mặt cho cậu.”

Dì Châu đi vào phòng vệ sinh, tìm kiếm khắp nơi, làm thế nào cũng không tìm được chiếc khăn lông mà từ trước đến giờ bà ấy luôn đặt trên kệ.

“Kỳ lạ, tôi nhớ rõ ràng sáng hôm qua đã tiện tay treo ở chỗ này, chẳng lẽ là rơi trên mặt đất rồi?”

“Dì Châu.”

Dì Châu đang khom người, cúi xuống dọc theo bồn tắm cố gắng tìm khăn lông quay người lại: “Cậu chủ, cậu đợi chút, tôi sắp tìm được khăn lông rồi.”

Khe giữa bồn tắm và tường cũng không có, dì Châu không thể làm gì khác chỉ có thể ngồi dậy: “Xin lỗi nha, cậu chủ, tôi không biết khăn lông đi đâu mất rồi. Cậu đợi chút, tôi đi lấy giấy cho cậu…”

Dì Châu vừa nói vừa đi ra ngoài, rút mấy cái khăn giấy trong hộp giấy ra để cho cậu chủ nhỏ lau mặt, lại phát hiện nước đọng trên mặt Hạ Nam Lâu đã lau sạch, tóc trước mặt vẫn còn ướt, nhưng đã không còn nước nhỏ xuống từ lâu.

“Dì Châu, sau này không có sự cho phép của tôi, không được tự ý vào phòng tôi.”

Hạ Nam Lâu cầm khăn giấy trong tay ném vào thùng rác, trên gương mặt nho nhỏ không có biểu cảm gì, nhưng lại có một áp lực khó hiểu bao xung quanh, khiến cho người khác không dám không nghe.

Dì Châu theo thói quen xoa xoa vết bỏng trên mu bàn tay: “Tôi biết, tôi biết.”

Hạ Nam Lâu đã nghe dì Châu nói về lai lịch của vết thương trên mu bàn tay bà ấy. Nói tới nói lui, hệt như con gà mổ thóc, cứ nói qua nói lại cho cậu nhe.

Vết thương trên mu bàn tay này, là bởi vì chăm sóc cho cậu mà bị bỏng.

Hồi bé mỗi lần cậu chỉ cần nhìn thấy dì Châu xoa xoa về bỏng trên mu bàn tay, rong lòng sẽ tăng thêm vài phần cảm kích và mang ơn đối với bảo mẫu luôn chăm sóc cậu này.

Trước kia cậu chỉ coi đây là động tác nhỏ vô ý thức của dì Châu, bây giờ nghĩ lại, có lẽ mới đầu thật sự là vô tình, sau này thì không phải như vậy.

Hạ Nam Lâu: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Dì Châu sửng sốt.

Trước kia mỗi lần cậu chủ nhỏ thấy vết sẹo trên tay bà ấy, giọng nói non nớt sẽ đau lòng hỏi bà ấy có còn đau không…

Lần này cậu chủ nhỏ không chú ý tới vết sẹo trên tay bà ấy nữa hay sao?

“Dì Châu?”

Dì Châu vội vàng lấy lại tinh thần: “Là bà chủ bảo tôi lên giục cậu, xem cậu xong chưa, mời cậu xuống nhà cùng dùng bữa sáng.”

Dì Châu khéo léo lược bỏ đi bớt đoạn Hạ Duy Thâm chủ động hỏi Hạ Nam Lâu kia đi, chỉ thuật lại lời của Trương Thiến Nhu.

Hơn nữa còn như vô tình nói một câu: “Hẳn là cậu Kiều sắp trễ giờ đi học, bà chủ hơi sốt ruột.”

Giống như là bởi vì Trương Thiến Nhu sốt ruột con trai mình sắp đi học trễ, mới có thể giục Hạ Nam Lâu mau xuống lầu ăn cơm.

Nếu như Hạ Nam Lâu chỉ là một đứa bé sáu tuổi, cậu nhất định sẽ không nghe ra ý khích bác mơ hồ trong lời nói của dì Châu, chỉ có thể bất mãn trong lòng với Trương Thiến Nhu.

Ánh mắt Hạ Nam Lâu chuyển lạnh.

Quả nhiên.

Tâm tư dì Châu đối với cậu không hề đơn giản như bề ngoài bà ấy thể hiện ra.

Hạ Nam Lâu ngồi xuống ghế salon, mông chạm vào một thứ đồ gì đó cứng rắn. Cậu quay đaia lại nhìn, là Bumblebee hôm qua Kiều An Niên để quên trong phòng cậu không cầm đi, sau đó bị cậu tùy ý ném ở trên ghế.

Chủ nhân làm cho người khác chán ghét, đồ chơi của cậu ta cũng làm người khác chán ghét.

Hạ Nam Lâu cầm Bumblebee lên, tiện tay muốn đập bỏ, ánh mắt hơi trầm xuống, tạm thời thay đổi chủ ý.

“Cậu chủ nhỏ…” Dì Châu còn muốn khuyên nữa.

Hạ Nam Lâu lạnh lùng ngẩng đầu lên: “Dì Châu, đừng để cho tôi nói lần thứ hai.”

Gương mặt của đứa trẻ đang bị băng bó, có vài phần giống với ông cụ Hạ hiện đang nắm quyền nhà họ Hạ.

Dì Châu không biết tại sao đáy lòng mình bỗng nhiên rét lạnh một cái, không dám nói dông dài như trước nữa.

Bà ấy xoắn xuýt, nhíu mày, đi ra ngoài.

Lúc đóng cửa, khẽ trộm nhìn qua khe cửa một cái, bé con ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, trong đầu tự nhiên muốn táy máy món đồ chơi mới.

Sao hai ngày này cậu chủ nhỏ đã làm cho người khác không thích như thế cơ chứ? Không nghe lời giống như trước kia chút nào.

“Đừng có gặm bánh mì suốt như thế, phải uống cả sữa đậu nành nữa, nếu không sẽ dễ bị nghẹn. Một miếng bánh mì, một ngụm sữa đậu nành, không quá khô, cũng có thể ăn nhanh hơn một chút. Sữa đậu nành này là sáng sớm mẹ mới nấu đó, con nếm thử hộ mẹ một chút, xem độ ngọt có vừa hay không.”

Trương Thiến Nhu đẩy cốc sữa đậu nành bên cạnh Kiều An Niên đến trong tay anh.

Thân là mẹ, nhưng bà ta không hề biết con trai mình không thể dung nạp lactose, điều này làm cho Trương Thiến Nhu hết sức áy náy. Bà ta muốn hòa hoãn quan hệ mẹ con, sáng nay đã tự tay làm sữa đậu nành.

Đậu nành được ngâm từ hôm qua, hơn nữa bên trong còn thêm chút gạo và đậu phộng, như vậy khẩu vị càng đậm đà hơn.

Kiều An Niên cũng không phải là chỉ muốn ăn bánh vì, anh chỉ đơn giản là muốn… kéo dài thời gian. Tốt nhất là kéo dài đến lúc đi học, không cần đến trường là tốt nhất.

Anh cố ý ăn chậm, cho dù là Trương Thiến Nhu đưa sữa đậu nành đến trong tay anh, anh cũng cố ý uống rất chậm.

Kiều An Niên uống sữa đậu nành, chỉ thấy một mình dì Châu từ trên lầu đi xuống, không thấy bánh bao nhỏ, anh cũng không bất ngờ chút nào.

Hôm qua bánh bao nhỏ đã nói, sau này sẽ ăn cơm ở phòng, tuyệt đối sẽ không “rồng ghé nhà tôm” mà xuất hiện trên bàn ăn.

Một bàn ăn này của bọn họ, một người thì là nhân vật phản diện ác độc từ bé đã bắt nạt cậu, một người là cha ruột từ đầu đến cuối đều liều mạng với cậu, một người mà mẹ kế tương lai không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào, nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ không muốn xuống lầu ăn bữa cơm này.

Một mình ăn cơm của mình không ngon hơn sao?

Trương Thiến Nhu chú ý đến ánh mắt Kiều An Niên, cũng nhìn thấy dì Châu một mình đi xuống lầu, con ngươi xinh đẹp của bà ta lộ ra vẻ kinh ngạc: “Dì Châu, sao chỉ có một mình dì? Tiểu Lâu vẫn chưa rửa mặt xong sao?”

“Cậu chủ nhỏ nói cậu ấy không xuống lầu, bảo tôi bưng thức ăn lên.”

Mặc dù dì Châu là trả lời Trương Thiến Nhu, nhưng ánh mắt vẫn cẩn thận quan sát sắc mặt của Hạ Duy Thâm.

Nhưng bất ngờ là trên mặt Hạ Duy Thâm không có bất kỳ tức giận nào, ngược lại còn làm vẻ nửa đùa nửa giận thở dài: “Xem ra lần này tôi rời nhà lâu quá, bé cưng không muốn thơm tôi, ngay cả ăn bữa sáng với tôi cũng không vui mà.”

Kiều An Niên đang ăn sáng, thật sự muốn ói với người ba Hạ Duy Thâm này.

Cái gì mà bé cưng chứ?

Có bé cưng nhà ai bị bắt cóc, mình thì đang phong lưu sung sướиɠ không?

Có ai sẽ đối xử với bé cưng của mình như vậy? Bé cưng nhà ai sẽ có người thân như vậy? Bé cưng nhà ai mà xui xẻo như vậy chứ?