Chương 13: Bị đạp dậy.

"Niên Niên, thức dậy chưa? Niên Niên..."

Buổi sáng, Trương Thiến Nhu đến gõ cửa phòng Kiều An Niên.

Trong phòng vẫn không có chút động tĩnh.

"Niên Niên, Niên Niên…"

Trương Thiến Nhu lại gọi vài tiếng, trong phòng không có chút động đậy.

"Niên Niên, rất trễ rồi, nên thức dậy thôi nếu không sẽ đi học trễ đó."

Trương Thiến Nhu đẩy cửa vào. Đi vào phòng, chăn ở trên giường được xếp cẩn thận, bà ta lại đi vào nhà vệ sinh xem thử, trong nhà vệ sinh cũng không có người.

Từ nhỏ đến lớn, Niên Niên không có thói quen xếp chăn, mỗi lần thức dậy chăn, áo ngủ thay xong đều vứt lung tung ở trên giường. Chăn chỉ có thể là người phụ trách dọn dẹp xếp, nhưng bình thường người giúp việc đều là sau khi Niên Niên đi học mới vào trong phòng dọn dẹp.

Trương Thiến Nhu có chút hoảng loạn ra khỏi phòng, ở hành làng gặp được dì Châu vừa muốn gọi cậu chủ nhỏ thức dậy.

Trương Thiến Nhu gọi dì Châu lại: "Dì Châu, tôi đến phòng của Niên Niên, thằng bé không có ở trong phòng, dì có nhìn thấy thằng bé không?"

Dì Châu ngơ người, cậu Kiều không có ở trong phòng sao?

Dì Châu lắc đầu: "Buổi sáng hôm nay tôi đã ra ngoài mua thức ăn, sau khi về luôn bận rộn ở trong nhà bếp, không nhìn thấy người từ trên lầu xuống. Nhưng mà bà đừng gấp cũng có thể khi tôi đang bận ở trong nhà bếp, cậu Kiều đã xuống lầu rồi, tôi không nhìn thấy. Cần tôi tìm giúp không?"

Sắc mặt của Trương Thiến Như có đôi chút căng thẳng.

Hôm nay Niên Niên không xuống lầu? Nhưng mà thằng bé cũng không ở trong phòng! Vậy thằng bé đi đâu rồi?

Dì Châu là người Hạ Duy Thâm đặc biệt mời đến chăm sóc cho Hạ Nam Lâu, dù sao Trương Thiến Nhu hiểu chuyện, bây giờ Hạ Nam Lâu đang phát sốt là lúc đang cần có người chăm sóc, bà ta gọi bảo mẫu đi tìm con trai, bà ta không có mặt mũi lớn như vậy.

Trương Thiến Nhu miễn cưỡng cười nói: "Không, không cần đâu. Giờ này có phải dì cần gọi Tiểu Lâu dậy ăn sáng không? Dì chăm sóc Tiểu Lâu trước, tôi thử xuống lầu hỏi xem thử người khác có nhìn thấy Niên Niên”."

Dì Châu cũng chỉ là ngoài miệng nói như vậy, nữ chủ nhân có thể sai khiến bà ấy chỉ có một người chính là vợ đầu của ông chủ, người phụ nữ đã sinh cậu chủ nhỏ. Người này... sao có đủ tư cách để sai khiến bà ấy?

"Được, đợi tôi xong việc của cậu chủ nhỏ thì tôi sẽ cùng tìm với bà." Dì Châu có khuôn mặt người thật thà, rõ ràng chỉ là một câu nói lấp liếʍ cho qua chuyện, từ trong miệng của bà ấy có bảy tám phần thành ý.

Trương Tịnh Như bình tĩnh gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ừm, bà làm việc trước đi."

Trương Thiến Nhu đỡ cầu thang, tiếng bước chân không có sự gấp gáp, chỉ là khi nói chuyện với hai người giúp việc ở dưới lầu, tốc độ nói chuyện nhanh hơn bình thường không ít.

Dì Châu đứng ở hành lang lầu hai nhìn một lúc, khoé miệng không khỏi nhếch lên.

Không nhìn thấy mới tốt, xấu tính như thế để lại ở trên thế gian cũng là một mối nguy hại.

...

Dì Châu đến phòng của Hạ Nam Lâu.

Bà ấy gõ cửa tượng trưng trước: "Cậu chủ nhỏ, cậu dậy chưa?"

Không có ai trả lời, dì Châu theo lẽ đương nhiên cho rằng cậu chủ nhỏ còn đang ngủ, bà ấy đẩy cửa vào.

"Cậu chủ nhỏ, nên dậy…"

"Suỵt..."

Kiều An Niên ngồi ở trên giường, ngón trỏ của anh đặt ở trên môi liếc mắt nhìn bánh bao nhỏ đang ngủ say: "Tối hôm qua Tiểu Lâu ngủ không ngon lắm, đến buổi sáng mới ngủ say để em ấy cũng thêm chút nữa."

Kiều An Niên nói xong, ngáp một hơi.

Buổi tối hôm qua bởi vì quá buồn ngủ lại thêm nửa đêm nhiệt độ của bánh bao nhỏ cũng xem như ổn định, mơ màng anh cũng lên giường của bánh bao nhỏ.

Anh bị bánh bao nhỏ đá cho tỉnh. Anh nhắm mắt lại lấy chân nhỏ đặt ở trên chân anh xuống. Tiếp đến đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Bánh bao nhỏ cũng không biết chuyện gì, rõ ràng nửa đêm trước ngủ rất ngon, nửa đêm sau cơ thể cứ liên tục run lên.

Khi bắt đầu cậu còn cho rằng bánh bao nhỏ bởi vì sốt cao xuất hiện co giật, sau này mới phát hiện dường như không phải. Đứa bé giống như mơ thấy ác mộng vậy bị dọa cho sợ, anh ôm người ở trong lòng giống như lúc nhỏ dỗ dành các em vậy, bánh bao nhỏ mới dần dần ngủ say.

Vốn dĩ tối hôm qua Kiều An Niên ngủ trễ, buổi sáng lại bị đá dậy căn bản ngủ không đủ, rất muốn tiếp tục ngủ.

“Cậu Kiều, sao cậu… Sao cậu lại ở trong phòng cậu chủ nhỏ?” Dì Châu thăm dò hỏi.

Cậu Kiều, cậu Kiều không có làm gì với cậu chủ nhỏ chứ?

Kiều An Niên phát hiện ra sự đề phòng trong lời nói của dì Châu.

Kiều An Niên cũng có thể hiểu nhưng mà không ngăn tâm trạng của anh không vui.

Trong tiểu thuyết nguyên chủ cũng có thể nhìn ra dì Châu không thích bản thân, không những không thích anh ta hơn nữa còn luôn phòng bị anh ta. Trên thực tế sở dĩ nguyên chủ cứ luôn ức hϊếp bánh bao nhỏ, không tránh khỏi liên quan đến thái độ của dì Châu.

Vốn đứa trẻ như nguyên chủ không thể làm gì với người giúp việc như dì Châu nên tìm cách gây phiền phức cho bánh bao nhỏ. Nguyên chủ vô cùng thông minh, nhỏ tuổi đã biết chỉ cần bánh bao nhỏ xảy ra chuyện gì thì người bảo mẫu như dì Châu chắc chắn cũng không dễ dàng.

Chẳng qua nguyên chủ không biết, bởi vì lo lắng bản thân bị trách phạt nên dì Châu chưa bao giờ nhắc đến chuyện bánh bao nhỏ bị ức hϊếp với Hạ Duy Thâm.