“Ngọc Tẩu, thay ta chải tóc thật tốt.”
Thẩm Yên xoay người đi đến trước bàn trang điểm đặt ở góc phía đông, chậm rãi kéo ghế dựa ra, chân ghế cọ xát mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.
Y ngồi xuống ghế, gương đồng được chạm trổ bằng gỗ đàn hương trên bàn trang điểm chiếu rọi khuôn mặt y, mảnh khảnh tái nhợt, mắt phượng môi mỏng, nhìn thế nào cũng đều mang theo vài phần bạc mệnh chi tướng.
Y nhìn thật lâu, đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, tướng mạo này, mặc kệ nhìn như thế nào, đều là sống không lâu, chết sớm chết muộn đều giống nhau.
“Công tử, đã xong.”
Y chỉ ngây người một lúc, Ngọc Tẩu đã chải đầu búi tóc xong, bím tóc ngày xưa dùng lụa buộc lỏng lẻo, lúc này đã được vén lên cao, dùng ngân bạch hoa sen cố định, cả người có vẻ tinh thần không ít.
“Công tử, sắc trời không còn sớm, chúng ta…… Đi phòng ăn dùng bữa đi?” Ngọc Tẩu giương mắt ngó y, cẩn thận thử thăm dò, sợ y đổi ý.
“Ân.” Y đứng lên, áo choàng nguyệt bạch dọc theo ghế dựa một tấc một tấc trên sàn nhà.
Ngọc Tẩu nhận được lời chắc chắn, mặt lộ vẻ vui mừng, bước nhanh vài bước mở cửa phòng, y đi theo phía sau Ngọc Tẩu, nhấc chân bước qua ngạch cửa cao cao.
Chân trời một vòng minh nguyệt treo cao, y ngửa đầu nhìn, ánh trăng như nước, đầy sao điểm điểm. Cúi đầu xem, phiến đá xanh trên mặt đất loang lổ bóng trúc ngang dọc đan xen, giống như những suy nghĩ hỗn loạn của y, mờ mịt vô căn.
Phòng ăn ở phía Tây Nam đình viện, vòng qua hồ nước lá sen khô héo, đi thêm vài bậc thềm đá sẽ đến cửa phòng ăn.
Phòng ăn rất rộng lớn, trên giấy dán cửa sổ trắng như tuyết mấy chục bóng nến đong đưa, từ bên ngoài nhìn vào, phảng phất như từng đoàn hỏa cầu màu cam hồng cháy trên tấm vải tuyết trắng.
Thẩm Yên đứng ở ngoài cửa, nghe bên trong tiếng cười nói vui vẻ, trước sau vẫn không chịu dịch bước, Ngọc Tẩu trong lòng lo lắng, rơi vào đường cùng lôi kéo ống tay áo to rộng của y, nhẹ nhàng nói: “Công tử, sao lại không đi vào?”
Thẩm Yên không nói, Ngọc Tẩu lại lo lắng đến mức, liên tục nhìn vào hướng cánh cửa phòng ăn đang hơi hé mở.
“Công tử?” Một nô bộc bên trong nhìn thấy hai người bọn họ qua khe cửa, theo bản năng hô.
Thẩm Yên như cũ không lên tiếng, dưới chân lại dịch bước, dẫm lên thềm đá xám xịt chậm rãi đi vào phòng ăn.
Chỉ là y vừa đi vào, đám người vốn dĩ đang vui vẻ tức thì trở nên lặng ngắt như tờ, từ chủ nhân cho tới nô bộc, động tác đều nhất trí quay đầu nhìn về phía y, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thẩm Yên đối với phản ứng của bọn họ cũng không ngoài ý muốn, dù sao từ khi trở về Thẩm gia, y chỉ tới nơi này ăn qua một bữa cơm, chính là ngày trở về từ trong cung.
Bữa cơm kia, đến nay vẫn khó quên.
Bữa cơm uống chính là cháo rau dại khó có thể nuốt xuống, thím La Kim Phượng xoa eo đem mọi chuyện khó nghe nói hết một lần với y, muốn y biết khó mà lui chủ động rời khỏi Thẩm gia, may mắn thúc phụ Thẩm Dục Luân của y làm người hòa giải, điều hòa trung gian, trận phong ba này mới có thể bình ổn.
Một lần nữa bước vào phòng ăn to lớn này, hắn không khỏi nhớ tới chuyện lần đầu phát sinh trong phòng ăn này.
Mới vừa rồi ở ngoài cửa, kỳ thật y đã xây dựng tâm lý hồi lâu, y làm sao mà không sợ từ trong miệng La Kim Phượng nói ra mấy từ y không muốn nghe.
Tuy nói cái túi da không phải của y, nhưng tư tưởng là của y, linh hồn là của y, thân thể này nếu không có hồn phách của y chống đỡ, cùng lắm chỉ là cụ cái xác không hồn, cho nên, tất cả âm thanh chửi rủa cười nhạo ở bên ngoài đều đổ lên trên người hắn.
Mỗi khi nghe được những lời đàm tiếu về mình, y luôn nhớ tới khi còn là diễn viên ở kiếp trước, vô luận vai diễn được thể hiện tốt như thế nào thì cũng sẽ có âm thanh bất mãn xuất hiện, y làm sao không sợ nghe được những lời nói phủ định đó?
“Nha! Mặt trời mọc ở đằng Tây ra tới rồi.” La Kim Phượng ngồi trước bàn cơm quét mắt liếc y một cái, buông thật mạnh chiếc đũa, âm dương quái khí hừ ra một câu.
“Phu nhân, ngươi nói ít hai câu đi.” Thẩm Dục Luân nhìn thấy chất nhi đã lâu chưa xuất hiện ở phòng ăn, vui mừng gọi, kéo ra ghế dựa đứng lên, giơ tay tiếp đón, “Tử Yên, mau tới đây ngồi.”
“Chỉ có ngươi mới làm người tốt, cũng không xem người khác nói Thẩm gia các ngươi như thế nào?” La Kim Phượng căm giận đẩy chiếc ghế hoa hồng hoa cúc lê ra phía sau, đứng dậy một phen đoạt lấy chiếc kéo trên tay tỳ nữ, oán hận cắt đứt ngọn nến dư trên chân đèn, bấc đèn lung lay mấy cái, bùm bùm vang lên một trận.
Bầu không khí trong đại sảnh như ngưng đọng lại, Thẩm Yên đột nhiên cảm thấy có chút hối hận, hối hận chính mình vì sao lại muốn tới tự giễu cợt mình?
Mắt thấy sắp phải rời khỏi nơi đây, còn phải chịu sự tức giận này, nhưng nhìn thấy bộ dáng rụt cổ hèn mọn của Thẩm Dục Luân, y vẫn là kiềm chế không vui trong lòng, dời bước đi về hướng Thẩm Dục Luân.
Trên bàn trạm khắc hồ đào sắc bày đầy món ngon mỹ vị, hơi nóng từ món ăn toát ra lượn lờ trong không khí, nếu không phải bầu không khí giương cung bạt kiếm như vậy, đây nhất định là một bữa tối gia đình vô cùng hài hòa.
“Chất nhi ngoan, mau ăn chút gì đi, ăn xong sẽ đi ngắm trăng.” Thẩm Dục Luân luống cuống tay chân đem chén đũa đẩy đến trước mặt y, khuôn mặt co quắp cười, sợ chậm trễ y.
“Đa tạ thúc phụ.” Thẩm Yên kéo khóe miệng, cũng miễn cưỡng xả ra một nụ cười.
“Bản thân nhi tử nữ nhi cũng không thấy ngươi chăm sóc như vậy?” La Kim Phượng trừng mắt liếc nhìn Thẩm Dục Luân một cái, “Leng keng” ném cây kéo lên trên bàn, “Các ngươi ăn đi, ta không có khẩu vị.”
Toàn bộ phòng ăn lại lần nữa lặng ngắt như tờ.
Thẩm Yên hiểu rõ, ngày hội trung thu này chú định đã không được đoàn viên, y nhất định phải rời đi.