Chương 12.1

Edit: Ly Ly

Beta: Manh Manh

"Hoang đường!"

Thái Hậu ném chiếc lò sưởi trong tay, lò sưởi lảo đảo quét qua lư hương và chung trà màu xanh trên chiếc bàn thấp bên cạnh, cùng chung trà lách cách lang cang lăn khắp sàng.

Mọi người thấy thế, động tác nhất trí vội vàng quỳ xuống, Hoàng Hậu Chu Tinh Tinh cũng bị hành động của Thái Hậu làm cho hoảng sợ, “Bùm” một tiếng quỳ xuống trước giường.

Thái Hậu vẫn dựa vào trên giường, chỉ là khuôn mặt hồng nhuận đã hoàn toàn mất hết huyết sắc, bà ta đột nhiên ý thức được nguy cơ, ý thức được hoàng đế đang tìm mọi cách thoát khỏi khống chế của mình.

Lần đầu tiên bà ta sinh ra ý niệm muốn phế đế.

“Cô mẫu, xin ngài bớt giận.” Chu Tinh Tinh nơm nớp lo sợ nói.

“Bây giờ ngươi ngược lại tới khuyên ai gia, ngươi làm Hoàng Hậu, nam nhân của bản thân cũng quản không được, chỉ biết tìm ai gia khóc lóc kể lể, ngươi quả thực là phế vật!” Thái Hậu mặt âm trầm đáng sợ.Đôi mắt nai con linh hoạt của Chu Tinh Tinh bình thường đảo nhanh như chớp, lúc này đỏ bừng một mảnh, khuôn mặt nhỏ của nàng ta cực kỳ tái nhợt, xác thật là bị Thái Hậu dọa sợ.

Trước kia, nàng ta làm nũng với Thái Hậu, Thái Hậu trước nay đều dung túng nàng ta, lúc này lại nổi trận lôi đình như vậy.

Nửa đêm, thái y mới lĩnh mệnh rời khỏi Thượng Nghi Cục, Niệm Thu Từ cũng bãi giá rời đi.

Niệm Thu Từ rời đi không lâu, Thẩm Yên liền tỉnh dậy, nhưng y không mở mắt, mà cố gắng hết sức nhớ lại xem có ai đó thực sự gọi tên thật của mình trước khi bất tỉnh hay không? Nếu không phải ảo giác, chứng minh y đã bị nhận ra.

Cuối cùng Thẩm Yên cũng không ngủ được, y chống tay ngồi dậy, trên người chỉ có một chiếc áo trong màu trắng, Thẩm Yên xuống giường, sờ soạng tìm giá cắm nến, nhìn thấy trên bàn phía sau cửa có một chiếc gương đồng, bước tới ngồi xuống.

Y cẩn thận nhìn khuôn mặt đoan trang trong gương, xác thật là dung mạo của mình ở kiếp trước, thật sự không có nửa phần tương tự với dung mạo của nguyên chủ, nói như vậy, cái tên “Thẩm Yên” này, quả thực là do mình xuất hiện ảo giác?

Thẩm Yên từ trên ghế đứng dậy, đẩy cửa ra, gió lạnh thấu xương, dưới mái hiên cung đình đèn l*иg theo gió lạnh lay động đung đưa, suy nghĩ của y bất giác bay trở về kiếp trước.

Nên hình dung như thế nào đây?

Sau bao nhiêu năm tháng cực khổ ở kiếp trước, đột nhiên bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, vào thời điểm chúng tinh phủng nguyệt*, lại mạc danh* chết đuối xuyên qua đến Yển triều, một địa phương quỷ quái chưa từng nghe thấy.

*Chúng tinh phủng nguyệt: Sao vây quanh trăng, chỉ sự chú ý, mức độ ảnh hưởng; Mạc danh kỳ diệu: không hiểu vì sao.

Hiện giờ không chỉ bách bệnh quấn thân, mà còn bị một tên hoàng đế hoang đường nhỏ hơn mình mười mấy tuổi tìm mọi cách tra tấn, còn không vừa mắt Thái Hậu, bị mọi người chèn ép, y cảm giác sâu sắc tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.

Kế hoạch báo thù chưa được thực thi, đã bị Thái Hậu coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, Niệm Thu Từ vừa rồi lại lợi dụng y cự tuyệt ý chỉ của Thái Hậu, sợ là ăn không hết gói đem đi.