Chương 11.1

Edit: Ly Ly

Beta: Manh Manh

Thẩm Yên ngơ ngác nhìn gương mặt lạnh băng của Niệm Thu Từ, hắn thẳng thắng nhìn chằm chằm vào y, mặc dù Thẩm Yên đã mở mắt, nhưng cũng hoàn toàn không có ý định đứng dậy hoặc là mở miệng nói chuyện, cứ như vậy ngồi ở mép giường nhìn thẳng vào hắn.

Cổ Thẩm Yên đã cứng đờ, không thể động đậy, hai tay kề sát bụng, sợ lộ ra dấu vết, sở dĩ y khẩn trương như vậy, là bởi vì sợ bị Niệm Thu Từ nhìn ra manh mối gì đó.

Niệm Thu Từ người này, thật sự là một tên trộm, chung sống với hắn ba năm, nhưng vẫn rất khó nhìn thấu tính tình của hắn.

Không sai, Thẩm Yên vĩnh viễn không có cách nào từ trên mặt Niệm Thu Từ nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì, tính khí khó đoán như vậy, thật sự không hợp với độ tuổi của Niệm Thu Từ.Lại một nén nhang trôi qua. Đôi mắt Thẩm Yên càng thêm đau xót khó chịu, may mắn tiếng đập cửa bên ngoài kịp thời vang lên, bằng không đôi mắt y sắp bị phế.

"Bệ hạ, đồ ăn đã chuẩn bị xong, ở nơi nào dùng bữa?" Một giọng nói lớn từ ngoài cửa vang lên.

Giọng nói của người này, Thẩm Yên lại rất quen thuộc, chính là người từng bị nguyên chủ ngộ thương, thái giám Triệu Ngọc.

"Dùng bữa ở chỗ này." Niệm Thu Từ mở miệng vàng, nói ra câu đầu tiên từ khi bước vào phòng.

Triệu Ngọc tuân lệnh, đẩy cửa vào, mấy chục thị nữ xinh đẹp như hoa đi theo phía sau, một đám bưng khay đồ ăn thịnh soạn nối đuôi nhau mà vào, mùi thơm lập tức tràn ngập căn phòng.

Thẩm Yên ghé mắt ngó nhìn Triệu Ngọc dẫn đầu, phát hiện hắn vẫn giống như trước, không có biến hóa gì.

Triệu Ngọc đã làm thay đổi nhận thức của Thẩm Yên về biểu tượng thái giám, Thẩm Yên vẫn luôn cho rằng thái giám nói chuyện đều kiều tay hoa lan*, thắt giọng nói, cho đến gặp được Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc hoàn toàn tương phản.

Triệu Ngọc nhìn ước chừng 30 tuổi, da thịt màu đồng cổ, mày kiếm mắt sáng, vẻ mặt nghiêm túc. Dáng người cường tráng, thường xuyên mặc một bộ quần áo bó sát hoa văn màu lam đế*, khiến thân hình càng thêm thon dài cường tráng.

*Hoa văn đỏ trên nền xanh.

Có lẽ là tính tình cho phép, hoặc là ở cùng Niệm Thu Từ quá lâu, Triệu Ngọc lúc nào nghiêm mặt, cho dù nhìn thấy Hoàng Hậu và Thái Hậu, trên mặt vẫn luôn lãnh khốc, không có một tia nịnh nọt.

Bởi vì Niệm Thu Từ đối xử với Triệu Ngọc không giống người khác, nên Thẩm Yên cũng duy trì lòng hiếu kỳ nhất định đối với người này, nhưng ở trong cung ba năm, rất ít nghe thấy Triệu Ngọc nói chuyện, bởi vậy, đối với Triệu Ngọc, Thẩm Yên cũng hoàn toàn không biết gì cả.

"Thái Hậu phái người truyền lời, muốn bệ hạ ăn cơm xong thì đến đó một chuyến." Triệu Ngọc đứng ở cửa, một bên nhìn thị nữ bày thiện, một bên bẩm báo sự vụ.

"Đêm nay trẫm muốn qua đêm ở chỗ này, ngày mai sẽ đi vấn an."

Sau khi Niệm Thu Từ nói xong lời này, không khí trong phòng như đọng lại, cung nhân nơi này chưa từng nghe nói hoàng đế muốn qua đêm ở loại địa phương như Thượng Nghi Cục.

Đầu của Thẩm Yên dường như bị một cục gạch đập thật mạnh, y biết rằng Niệm Thu Từ am hiểu hành hạ khác người, việc tuyển nam nhân mở rộng hậu cung đã khiến người mở rộng tầm mắt, không nghĩ tới y vẫn còn xem nhẹ ý tưởng hoang đường của Niệm Thu Từ.