Đội ngũ đầu tiên đi vào đại đường trong đó có Ngọc Tố, Thẩm Yên ở ngoài cửa giống như mọi người cúi đầu nghe tuyên, quả nhiên không ngoài dự liệu, Thái Hậu chu toàn rất vừa lòng với Ngọc Tố, đến nỗi Niệm Thu Từ, chỉ lười nhác nói: “Mẫu hậu thích là được.”
Cứ như vậy, Ngọc Tố thành công thông qua chung tuyển, phong làm mỹ nhân.
Trải qua dài dòng tuyển chọn, mãi cho đến giữa trưa, Thẩm Yên cuối cùng cũng được tiến vào đại đường, y xếp hạng thứ chín, vị trí này vừa kín đáo vừa không phô trương, có thể được chọn hay không, hoàn toàn dựa vào duyên mắt của Thái Hậu và quân vương.
Thái Hậu mỗi khi nhìn thấy những nam nhân tiến vào, sẽ nhắm mắt dưỡng thần, làm bộ nghỉ ngơi, để hoàng đế tự mình làm chủ, dù sao bà ta nhìn cũng thấy khó chịu.
“Số chín từ bên trái, ngẩng đầu lên.” Giọng nói từ tính phát ra từ trong môi mỏng của Niệm Thu Từ.
Đồng tử của Thẩm Yên đột nhiên co rút, sau một hồi ngắn ngủi trố mắt, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt của y và Niệm Thu Từ chạm vào nhau, ngón tay không tự giác cuộn lên, kiệt lực ổn định tâm tình, biểu hiện trấn định, không để lộ ra một tia khϊếp đảm.
Phàm là người gặp qua Niệm Thu Từ, đều nói hắn dáng người đĩnh bạt, tuấn mỹ phi phàm, nhưng có rất ít người nhìn kỹ qua đôi mắt hắn, nghe nói con ngươi của hắn thường xuyên lộ ra một tia lãnh khốc, nhìn một cái, trong lòng tựa như bị cắm một cây băng trùy.
Không sai, dung nhan dáng người của Niệm Thu Từ vẫn như năm tháng trước, long bào khoác trên người, uy nghiêm vô cùng, Thẩm Yên vẫn có thể cảm nhận được hàn ý thấu xương từ mười hai căn chuỗi ngọc trên vương miện lắc lư trước mắt.
Bọn họ cứ như vậy thẳng tắp nhìn nhau mười lăm phút, cho đến khi lòng bàn tay đầy mồ hôi, Niệm Thu Từ mới chậm rãi mở miệng: “Tên gọi là gì?”
“Hồi bệ hạ, thảo dân họ Thương tên Lan, không có tên lót.”
Niệm Thu Từ nhướng mày, lẩm bẩm nói vài tiếng Thương Lan, tiếp theo nói: “Lưu lại thẻ, phong tài tử.”
“Ai gia thấy người này diện mạo cực yêu, không nên lưu tại trong cung.” Vừa tuyển đến nam nhân Thái Hậu liền tránh đi, đột nhiên mở miệng.
Yêu? Đầu óc Thẩm Yên thoáng chốc trống rỗng, loại diện mạo thanh tâm quả dục này cũng sẽ bị người ta nói yêu? Sợ không phải là mắt Thái Hậu có vấn đề?
“Y có chỗ nào giống yêu? Nhi thần thấy y có vài phần giống trích tiên*, chiếm được trái tim của nhi thần.”
*Thần tiên bị giáng xuống phàm trần.Thái Hậu ung dung hoa quý vẻ mặt lạnh nhạt: “Hắn tuy dung nhan tuấn mỹ, nhưng làm một người nam nhân, hiển nhiên không phải chuyện gì tốt, không tránh được hái hoa ngắt cỏ, đến lúc đó làm những việc khác người, sẽ tổn hại đến tôn nghiêm hoàng gia của chúng ta.”
Người sáng suốt đều nhìn ra được, ngoại hình và tinh thần phong thái của Thẩm Yên hoàn toàn khác với các nam tử được trúng tuyển, phần lớn nam tử trúng cử quần áo trên người hoặc dung mạo đều tràn ngập dáng vẻ nữ tính, cơ hồ không khác gì nữ tử.
Chỉ có Thẩm Yên, đứng trong đám người, tựa như châu ngọc giữa gạch đá, dung nhan thanh nhã, dáng người đĩnh bạt, đặc biệt một thân bạch y, càng giống như thế ngoại tiên nhân ẩn cư tiên sơn, siêu nhiên thoát tục. Trong lòng Thái Hậu biết rõ ràng, nam tử như vậy một khi trúng tuyển vào hậu cung, nhất định vô cùng hậu hoạn.
Bà ta là mẫu thân hoàng đế, đương nhiên biết khúc mắc của hoàng đế, cũng biết hoàng đế thích nam phong là giả, kỳ thật là muốn đối nghịch với bà.
Cho nên lúc tuyển nam nhân vào cung, bà ta cũng không lo lắng về tính hướng của hoàng đế, nhưng nam nhân tên Thương Lan trước mắt tuyệt đối không thể vào cung.
Nói thật, thế gian rất ít người có loại tiên phong đạo cốt* giống như Thương Lan, chỉ sợ hoàng đế sẽ vì hắn mà động lòng, từ nay về sau thật sự thay đổi tính hướng, như vậy hậu cung khai chi tán diệp cứ như vậy mà hoàn toàn xong rồi.
*
Tiên Phong Đạo Cốt (仙 風 道 骨): cốt cách, phong thái của tiên; vẻ đẹp và phẩm cách cao thượng của người không vướng những điều trần tục.“Trẫm nhận định y.” Niệm Thu Từ một bước cũng không nhường.