Chương 15

Tạ Ngạn Phỉ đưa theo Tuyên Bình Hầu, Đỗ Hương Ly cùng với đám người tiến cung.

Bùi thế tử cũng không tiến cung, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào hướng mà bọn Tạ Ngạn Phỉ rời đi mà nhíu mày, quái lạ, Diệu Linh chết rồi, e rằng gia đinh kia cũng đã chết, nhân chứng, vật chứng đều bị hủy, vì sao Ngũ hoàng tử vẫn còn tình nguyện đắc tội Tuyên Bình Hầu cũng phải đưa được người con thứ là Tứ cô nương này đi?

Chẳng lẽ, hung phạm gϊếŧ chết Trịnh Thượng Thư có liên quan đến Tứ cô nương này?

Nhưng một thiếu nữ yếu đuối ở hậu viện sao lại dính dán đến việc mưu hại mệnh quan triều đình chứ? Hay phải nói, Ngũ Hoàng tử giương đông kích tây, cái chết của Trịnh Thượng Thư có liên quan đến Tuyên Bình Hầu?

Không đúng, hắn hiểu rõ Tuyên Bình Hầu, ông ta không có lá gan này, nhưng có thể điều hắn chứng kiến cũng không đại biểu cho việc Tuyên Bình Hầu không thể.

Bùi thế tử rủ mắt, sự nghi vấn dưới đáy lòng càng tăng thêm, hắn tò mò với vị Ngũ Hoàng tử chỉ nghe tên không gặp, hôm nay mới tiếp xúc lần đầu này.

Trong ngự thư phòng, Minh Hiền Đế đang rủ mắt phê chữa sổ sách, đã có hơi mất tập trung.

Hôm nay là đại thọ của lão phu nhân Tuyên Bình Hầu phủ, ông phái người đến tặng quà mừng, Tiền Toàn hồi cung nói lão Ngũ cũng đi.

Sau khi Minh Hiền Đế nghe được đã cảm thấy hơi khó chịu, đứa nhỏ này quả thật tích cực với thọ yến của người khác, mỗi lần đến thọ thần của ông, nhìn biểu cảm vô cùng thù hận của lão Ngũ, ông cũng không còn tâm trạng để ý đến quà mừng nữa....

Ông phiền lòng đẩy sổ sách đi, Tiền Toàn ở bên cạnh liền biết rõ Hoàng Thượng đang có chuyện buồn phiền.Hắn ta cũng không nhìn thấu Hoàng Thượng, rõ ràng sợ nhìn thấy Ngũ Hoàng tử, nhưng lại nhịn không được mà muốn nghe thêm nhiều chuyện về Ngũ Hoàng tử, thế này không phải là tự làm khổ mình hay sao?

Nhưng hắn ta là nô tài, cũng không dám lắm miệng.

Đúng lúc này, bên ngoài ngự thư phòng truyền đến lời bẩm báo, nói là Ngũ Hoàng tử đưa theo Tuyên Bình Hầu còn có chư vị đại nhân tiến cung, muốn gặp giá.

Minh Hiền Đế cho rằng mình đã nghe nhầm: "Ai, ai tới?"

Tiền Toàn cũng ngạc nhiên, hằng năm, ngoại trừ tiệc mừng thọ Hoàng Thượng, Ngũ Hoàng tử không thể không đến, còn lại vào những dịp khác y chết sống cũng không chịu tiến cung, bây giờ là cơn gió nào thổi đến vậy?

Tiền Toàn cúi đầu xuống: "Hồi Hoàng Thượng, là Húc Vương Gia đến, còn có đám người Tuyên Bình Hầu nữa."

Minh Hiền Đế lập tức ngồi thẳng dậy, kéo căng khuôn mặt: "Đi, bảo họ vào đây."

Tạ Ngạn Phỉ đang chờ ở bên ngoài ngự thư phòng, đứng bên cạnh là Tuyên Bình Hầu, khí tức trên người đối phương càng lúc càng bình tĩnh, hiển nhiên đang cho rằng giữa một Hoàng tử không được sủng ái cùng với Hầu gia ông ta đây, Minh Hiền Đế sẽ thiên vị ông ta.

Tạ Ngạn Phỉ nhếch miệng, đợi cửa ngự thư phòng mở ra, y dồn khí vùng dưới rốn, vèo một cái trực tiếp đong đưa thân thể to béo đẩy Tiền Toàn ra, theo mỗi bước chân của y, sàn nhà ngự thư phòng thoáng rung chuyển, doạ cho Minh Hiền Đế trước ngự án cũng phải choáng váng, mấy tháng không gặp, lão Ngũ đây lại càng vạm vỡ hơn nữa rồi.

Tạ Ngạn Phỉ trực tiếp bổ nhào qua, ôm lấy ngự án rồi bắt đầu gào: "A hu hu hu hu, Phụ hoàng, người phải làm chủ cho nhi thần đó! Xém chút nữa nhi thần đã không thể gặp được người nữa rồi, xém chút nhi thần đã chết rồi, hu hu! Sau khi nhi thần chết, phụ hoàng người sẽ không còn Ngũ Hoàng tử nữa, nhi thần sẽ đi theo Mẫu hậu!"