Chương 13

"Điện hạ cẩn thận." Trên đỉnh đầu truyền đến một câu ân cần nhắc nhở của Bùi thế tử, khiến Tạ Ngạn Phỉ như thấy được trấn an.

Đợi đứng vững vàng rồi, Tạ Ngạn Phỉ mới nhếch miệng cười với Bùi thế tử, đây chính là một cái chân to, là lão đại tương lai của bốn nước, đợi y giải quyết xong chuyện Tuyên Bình Hầu phủ rồi, nhất định phải ôm chặt.

Có điều, bây giờ không rảnh để lôi kéo làm quen được, chỉ là y không ngờ, tính tình của Bùi thế tử lúc này còn rất tốt, khó có thể tưởng tượng được, một người dịu dàng như vậy sau này lại gϊếŧ người như ngóe.

Tạ Ngạn Phỉ lắc đầu, quên sạch sành sanh những điều miêu tả sau này về Bùi thế tử ở trong sách, y đứng vững vàng, nhìn về phía Đỗ Hương Ly sau lưng Tuyên Bình Hầu phủ, bắt gặp trên khoé miệng nàng ta đang nở một nụ cười.

Sự chú ý của mọi người đều đã tập trung vào cái chết của Trịnh Thượng Thư, hoàn toàn xem nhẹ những gì ma ma nói về cái chết của Diệu Linh, đương nhiên nàng ta cũng tránh khỏi được một kiếp.

Thật may, Trịnh Thượng Thư này chết thật đúng lúc, vừa vặn khiến nàng ta tránh được một kiếp, chỉ tiếc không thể huỷ hoại Đỗ Hương Vũ, chỉ có thể chờ đợi lần sau.

Tạ Ngạn Phỉ trào phúng giật giật khóe miệng, đoán chừng lúc này Đỗ Hương Ly đang vui mừng đây, nhưng sao y có thể để cho nàng ta dễ dàng chạy thoát được? Mơ đẹp đấy.

Đỗ Hương Ly cứ đắc ý trước một đi, nếu như nàng ta biết người gϊếŧ Trịnh Thượng Thư là ai, đoán chừng sẽ không cười nổi nữa.

Chắc rằng, người nọ cũng không ngờ Đỗ Hương Ly sẽ ra tay vào thời điểm mấu chốt thế này, vừa vặn đυ.ng phải cái chết của Trịnh Thượng Thư.

Trong sách, bọn họ có thể tránh thoát được, nhưng có y ở đây, ,muốn chơi xấu nguyên chủ, đâu có dễ như vậy..

Lúc nụ cười trên khoé miệng Đỗ Hương Ly vẫn còn chưa phai đi, Tạ Ngạn Phỉ đã ung dung chậm rãi mở miệng, bảo bọn người Tuyên Bình Hầu dừng bước: "Trước khi tiến cung, đưa cả nàng ta theo đi."

Cùng với lời nói của y, tầm mắt của mọi người nhìn theo hướng ngón tay y chỉ dồn về phía Đỗ Hương Ly.

Tuyên Bình Hầu phản ứng trước tiên, giận đến mức bùng nổ: "Húc Vương, người thế này là có ý gì? Tại sao phải đưa theo nữ nhi của ta?"

Tạ Ngạn Phỉ bảo: "Đương nhiên là vì nàng ta có hiềm nghi lớn nhất rồi?"

Tuyên Bình Hầu tức giận đến mức l*иg ngực phập phồng kịch liệt: "Húc Vương cảm thấy chỉ dựa vào một tiểu nữ tay trói gà không chặt có thể gϊếŧ chết Trịnh đại nhân? Người đúng là coi trọng Hầu phủ của ta rồi!"

Tạ Ngạn Phỉ nhếch mép một cái: "Ai nói là vụ án của Trịnh đại nhân? Là vụ án hạ dược bản Vương!"

Đám người khẽ giật mình: "A, đây không phải là một sao?"

Tuyên Bình Hầu cũng sững sờ, ông ta bị cái chết của Trịnh đại nhân khiến cho bối rối, lúc này nhớ lại mới ý thức được, cũng có khả năng này, Ngũ Hoàng tử bị hạ dược với cái chết của Trịnh đại nhân là hai vụ án, không phải cùng một người gây nên.

Nhưng Đỗ Hương Ly là thứ nữ của ông ta, không thể vào cung.

Tuyên Bình Hầu trực tiếp từ chối: "Không được! Không thể đưa nó đi! Nó chỉ là một tiểu cô nương, sao lại hạ dược với gϊếŧ người? Hoàn toàn không hề đáng nghi!"