Chương 45

Trước kia chỉ có buổi tối trước khi đi ngủ mới như vậy, bây giờ nó xuất hiện không kể là ban ngày hay ban đêm, Dương Tây rất sợ một ngày nào đó cô ấy đang nói chuyện với Bùi Thanh thì hồn rời khỏi xác, thậm chí có thể bị âm thanh đó mang đi luôn.

Úc Tinh Hà khó hiểu hỏi: "Cậu ta tìm ông cụ Đường để làm gì?"

"Có lẽ là vì chuyện của Hạ Doanh." Sở Phi Nhiên nói.

Nghe Sở Phi Nhiên nói, Úc Tinh Hà suy nghĩ một lát, hỏi: "Vì sao Tiểu Kha lại đi theo cậu ta? Chẳng lẽ giữa cậu ta và Tiểu Kha có...?"

"Không biết nữa." Sở Phi Nhiên lắc đầu, ngừng một chút cô tiếp tục nói: "Dù sao cũng không có khả năng là con của cậu ta, nếu Tiểu Kha còn sống, chắc cũng bằng tuổi anh."

Tại nhà họ Hạ, Hồ Nhàn dùng thuật ẩn thân, ngồi xổm cùng với mèo đen ở bên ngoài biệt thự, cô ấy chỉ vào trong biệt thự, nói với mèo đen: "Đó là nhà họ Hà, nhà họ Hạ đã mời đại sư tới bố trí trận pháp, chị không thể vào được, em thử xem?"

Tiểu Hắc nhìn cô ấy, trong ánh mắt có chút xem thường, nhấc chân đi về phía biệt thự. Đúng lúc Tiểu Hắc thuận lợi tới gần biệt thự nhà họ Hạ thì ở tầng 2 của biệt thự, một ông cụ đột nhiên mở mắt, cười khẩy: "Có thứ gì đó vừa đi vào, Đỗ Song, đi xử lý nó đi."

"Vâng, thưa sư phụ." Cô gái ngồi một bên ông ta lập tức đứng dậy, trả lời, sau đó xoay người đi ra ngoài. Vừa mới mở cửa liền đối diện với một ánh mắt tràn đầy ý cười. Một chàng trai trẻ, khuôn mặt anh tuấn thấy cô ta mở cửa đi ra, cười càng tươi hơn: "Đại sư Đỗ, hôm nay cô tu luyện xong rồi à?"

Đỗ Song đóng cửa lại, lướt qua người anh ta đi về phía cầu thang: "Tôi tên Đỗ Song, anh gọi sư phụ của tôi là đại sư là được rồi, không cần gọi tôi như thế.”

"Được, tôi tên Hà Vũ Kỳ, cô cũng có thể gọi tên tôi." Hà Vũ Kỳ cười nói, đi xuống dưới lầu cùng cô ta, nhưng tới cầu thang, Đỗ Song bỗng nhiên quay người lại, ngăn anh ta lại: "Hà... Vũ Kỳ, sư phụ tôi nói có người vào được trong biệt thự, ông ấy kêu tôi đi xử lý, anh tốt nhất là đừng đi theo tôi."

"Rất nguy hiểm à?" Hà Vũ Kỳ hỏi.

Đỗ Song lắc đầu, kiêu ngạo trả lời: "Chỉ là một thứ nhỏ bé, tôi xử lý rất nhanh."

"Thế thì được." Hạ Vũ Kỳ ngạc nhiên nói: "Tôi cũng rất tò mò muốn nhìn xem không biết cô xử lý thứ đó như thế nào, có cô ở đây, tôi không thấy sợ, có thể cho tôi đi theo xem được không?"

Khi nói đến câu phía sau, anh ta cúi người xuống, nhìn vào mắt của Đỗ Song, giọng nói rất dịu dàng. Hạ Vũ Kỳ debut từ nhóm nhạc nam, khuôn mặt không hề thua kém ai, bỗng nhiên tới gần như vậy làm cho Đỗ Song vội vàng né tránh ánh mắt đó, không dám nhìn thẳng, màu da hơi đen nhưng vẫn ửng hồng.

Thấy sự ngượng ngùng của cô ta, Hạ Vũ Kỳ lộ ra vẻ đắc ý, anh ta đứng thẳng lên, vẫn dùng giọng nói dịu dàng đó nói với cô ta: "Vậy chúng ta đi thôi, mẹ tôi vẫn đang ngủ, chúng ta lặng lẽ xử lý thứ đó, tránh cho mẹ tôi bị dọa sợ."

"Ừm." Đỗ Song gật đầu, xoay người đi xuống lầu: "Vũ Kỳ, anh hãy đi theo sau tôi, đừng cách tôi quá xa, cũng đừng chạy lên phía trước, anh yên tâm, có tôi ở đây chắc chắn không để anh bị thương."

"Tôi tin cô."

Hai người một trước một sau đi xuống lầu, đi tới vườn hoa, Hạ Vũ Kỳ quay đầu nhìn xung quanh, không biết từ khi nào, bầu trời đã tối sầm lại, mấy người giúp việc và quản gia đã đi nghỉ rồi, trong vườn hoa không có một bóng người.

"Thứ đó đang ở đây à? Nó có hình dáng như thế nào?" Hạ Vũ Kỳ nhỏ giọng hỏi.

Đỗ Song đang đi phía trước anh ta bỗng nhiên dừng lại, đưa lưng về phía anh ta, dùng một giọng nói rất kỳ lạ nói: "Anh muốn xem không?"

"Có thể à." Hạ Vũ Kỳ cười ngượng ngùng: "Trước đây tôi chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng mà nếu khi nhìn thấy tôi sợ cô đừng cười tôi nhé."

"Không đâu." Đỗ Song cười trả lời, tiếng cười chói tai.

Hoàn toàn khác với giọng nói thẳng thắn trước đó, như là một người khác vậy, Hạ Vũ Kỳ còn chưa kịp phản ứng, Đỗ Song đang đứng trước mặt bỗng nhiên... Quay đầu lại.

Cô ta thật sự đang quay đầu lại, cả người cô ta vẫn đứng yên, chỉ có mình cái đầu quay lại, hơn nữa gương mặt đó cũng không phải là khuôn mặt của Đỗ Song mà anh ta từng thấy mà là khuôn mặt đầy lông của một con mèo.

"Aaa!" Hạ Vũ Kỳ hét lên, lùi nhanh về sau.

Anh ta và Đỗ Song đang đứng trên sân trải đầy đá cuội, không bằng phẳng, lúc anh ta vừa lùi về sau liền vấp ngã. Mông Hạ Vũ Kỳ ngồi trên đất, anh ta dùng tay chống người lên, điên cuồng lùi về sau: "Mày là ai? Đỗ Song! Đỗ Song! Cô đang ở đâu?"

Cơ thể "Đỗ Song" ở trước mặt anh ta cuối cùng cũng quay lại, bỗng nhiên nó lớn lên, lưng cong xuống tư thế giống như một con mèo đang duỗi người, rất nhanh đã xuyên qua lớp da người ở ngoài biến thành một con mèo đen thực thụ.

Một con mèo đen cao lớn gấp năm lần Đỗ Song xuất hiện trước mặt Hà Vũ Kỳ.

"Aaa! Cứu! Cứu tôi với!" Hà Vũ Kỳ chạy về phía ngồi nhà ở sau lưng.

Rõ ràng từ chỗ này đến ngôi nhà cách nhau chưa tới 50 mét, nhưng cho dù Hà Vũ Kỳ có chạy như thế nào thì vẫn thấy ngôi nhà cách mình rất xa, anh ta cứ chạy mãi, tới khi quay đầu lại vẫn thấy con mèo to lớn đứng trước mặt, nó không hề nhúc nhích, như đã biết trước anh ta không thể chạy thoát được, không định đuổi theo.

Thậm chí, con mèo đen đó vẫn tiếp biến hóa.

Từ trên đầu của nó bắt đầu mọc lên những cái đầu khác, nào là đầu mèo, đầu chó còn có đầu chim và rất nhiều móng vuốt, tất cả đều nhìn chằm chằm anh ta bằng ánh mắt oán hận.

"Chạy cái gì? Anh cũng biết sợ hả?" Một giọng nói châm biếm vang lên, Hồ Nhan đứng khoanh tay ở một bên, cô ấy vẫn đang ở hình dạng con người.

Hà Vũ Kỳ vừa nhìn thấy Hồ Nhan, lập tức chạy về phía cô ấy, coi cô ấy thành cọng rơm cứu mạng: "Cứu với! Cứu tôi với! Cầu xin cô cứu tôi với! Chỉ cần cô cứu tôi, muốn tôi làm gì cũng được hết!"

"Cứu anh?" Hồ Nhàn nhe răng, cái đuôi hồ ly ở phía sau đưa ra trước, đập vào mặt anh ta, cô ấy cười độc ác: "Hà Vũ Kỳ, bố anh còn nợ tôi một mạng, bố nợ thì con trả, bây giờ anh còn muốn tôi cứu anh?"

Nói xong, cô ấy nhìn về phía con mèo đen, tiếp tục nói: "Cho dù bây giờ tôi không thể gϊếŧ anh, nhưng những tên nhóc đã chết trong tay anh chắc chắn sẽ không tha cho anh."