"Xin chào." Bùi Thanh thấy Sở Phi Niên nhìn về phía cậu ta thì gật đầu chào cô.
"Ừm... Đạo diễn Đường có ở đây không?”
"Không." Sở Phi Niên lắc đầu.
Úc Tinh Hà vừa mới bày biện nhang đèn cho cô cũng nghe thấy. Anh nghiêng người nhìn về phía cửa: "Cậu tìm đạo diễn Đường à? Dạo này đạo diễn Đường không đến đây đâu."
Lúc nghe Sở Phi Niên nói không, mặt Bùi Thanh hiện lên vẻ thất vọng. Ngay sau đó lại thấy Úc Tinh Hà, cậu ta sững sờ một lúc mới nhận ra anh: "Úc Tinh Hà? Anh cũng ở đây à?"
"Ừ." Úc Tinh Hà trả lời. Anh cũng đã nhận ra Bùi Thanh: "Cậu tìm đạo diễn Đường làm gì thế? Có lẽ... Tôi có thể chuyển lời giúp cậu đấy."
Anh hắng giọng: "Gần đây tôi và đạo diễn Đường hợp tác nên gặp nhau khá nhiều."
"Thật sao?" Mắt Bùi Thanh lóe lên. Cậu ta liếʍ môi, ngay lúc định mở miệng, Sở Phi Niên nói: "Cậu tìm ông cụ Đường cũng chẳng được gì đâu. Ông ấy không giúp được gì cậu cả."
"Cô biết tôi tìm đạo diễn Đường để là gì sao?" Bùi Thanh nhìn cô.
Úc Tinh Hà cũng quay lại nhìn cô. Dù không mang vẻ kinh ngạc như Bùi Thanh nhưng ánh mắt anh nhìn Sở Phi Niên của anh cũng nhuốm chút tò mò.
Sở Phi Niên nhướng mày, cười nhẹ. Cô cũng không trả lời cậu ta mà chỉ nói: "Có một bé dễ thương nhờ tôi chuyển cho cậu một câu. Dương Tây sắp về rồi. Cậu tốt nhất nên đi cùng cô ấy đi. Chỗ đó nguy hiểm lắm."
Sắc mặt của Bùi Thanh lập tức thay đổi. Cậu ta xoay người chạy đi.
"Bé dễ thương nào nhờ cô chuyển lời vậy?" Sau khi thấy Bùi Thanh đi khuất, Úc Tinh Hà mới quay lại hỏi Sở Phi Niên.
Hồ Nhàn đi đóng cửa đã quay lại, đáp thay Sở Phi Niên: "Là một cậu bé cao tầm này, trong tay cầm một con diều. Trông cậu bé ấy cực kỳ đáng yêu."
Vừa nói, cô ấy vừa khua tay cạnh chân mình.
"Đứa bé đó là Tiểu Kha." Úc Tinh Hà nói.
Từ khi trở lại thân thể của chính mình, Úc Tinh Hà không nhìn thấy những hồn ma như Tiểu Kha nữa.
"Tiểu Kha giờ có ở đây không?"
"Vẫn ở đây." Sở Phi Niên tiến về phía con tôm hùm đất: "Anh muốn nhìn thấy ma đấy à?"
Úc Tinh Hà nghiêm túc nghĩ một lúc: "Nếu tất cả ma trên đời này đều đáng yêu như Tiểu Kha thì tôi cũng bằng lòng nhìn thấy."
"Không thể nào." Hồ Nhàn nói: "Trên đời này, ngay cả trẻ con cũng không phải đứa nào cũng dễ thương như Tiểu Kha. Huống gì là ma quỷ."
Úc Tinh Hà đương nhiên biết chuyện này là chuyện bất khả thi. Anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Nhưng sau khi nhắc tới chuyện trở lại thân thể, anh nhìn Sở Phi Niên đã chạy lại gần bàn thờ, đi tới trầm giọng nói: "Cô không trở lại thân thể của chính mình sao?"
"Anh nghĩ là tôi không muốn chắc?" Sở Phi Niên thậm chí còn chẳng thèm ngẩng đầu lên. Trong mắt cô ánh lên sự tàn bạo: "Chẳng biết thằng khốn nào hại tôi. Không nói đến chuyện vừa tỉnh lại đã nhập vào một con mèo. Thân thể của tôi còn bị lấy đi mất. Nếu tôi còn thân thể thì việc ăn uống của tôi sao có thể phiền phức đến mức này?"
Úc Tinh Hà cũng đoán được đã có chuyện gì xảy ra với thân thể của cô, Hoặc đơn giản là cô không thể quay lại thân thể của mình nên mới giữ được tình trạng như hiện tại. Nhưng giờ nghe cô thừa nhận thẳng thắn vậy, trong chốc lát anh vẫn chưa thể lấy lại được bình tĩnh.
Sở Phi Niên không quan tâm anh đang nghĩ gì. Ngoài miệng cô kêu tức giận nhưng vẫn gắp đồ ăn không ngừng. Chẳng mấy chốc cô đã ăn xong phần của mình, hài lòng nhảy lên ghế sô pha.
"Đại nhân, ngài nghĩ sao về chuyện của nhà họ Hà?" Hồ Nhàn thấy cô ăn xong mới đi qua nhắc tới chuyện nhà họ Hà.
Sở Phi Niên nhắm mắt lại, chỉ vào mèo đen: "Cô mang nó theo đi."
"Nó á?" Hồ Nhàn quay lại, trong đôi mắt đang nhìn mèo đen ánh lên chút do dự. Cô ấy có thể nhận ra con mèo đen này thực ra chỉ là một thi thể. Chẳng qua Sở Phi Niên đã thổi vào thi thể mèo đen một hơi oán khí mà thôi.
Chỉ một hơi oán khí thì làm được gì đây?
Lúc Hồ Nhàn nhìn mèo đen, mèo đen cũng đang nhìn cô ấy. Cứ như biết cô ấy đang nghĩ gì, nó liếʍ chân, chậm như rùa kêu một tiếng: "Meo."
Tiểu Tam Hoa ăn no giờ đã lăn ra ngủ. Nếu không lúc Hồ Nhàn đi khỏi đây với mèo đen thể nào nó cũng gào meo meo đuổi theo. Nhưng lúc mèo đen đứng dậy đi khỏi, nó vẫn nhắm mắt vung móng lần mò khắp nơi.
Sở Phi Niên đưa tay ra, mèo tam thể nhỏ chạm được vào tay cô liền nhắm mắt lại. Nó dụi đầu vào lòng bàn tay cô, tiếp tục yên giấc nồng.
Một lúc sau, lúc Úc Tinh Hà dọn sạch sẽ bàn xong, vừa quay lại đã thấy Sở Phi Niên đang ngủ trên ghế sô pha. Tiểu Tam Hoa đang nằm ngửa trong lòng cô, cái bụng nhỏ phập phồng lên xuống, còn nghe được cả tiếng ngáy.
Anh dừng lại, đi đến ngồi xổm cạnh ghế sô pha.
Úc Tinh Hà chưa kịp làm gì, Sở Phi Niên đã mở mắt.
"Đôi mắt của cô..." Úc Tinh Hà sững sờ chốc lát. Anh nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, trong đôi mắt anh lóe lên chút bất ngờ.
Sở Phi Niên chớp mắt nói: "Tôi giấu nó đi rồi."
Đôi mắt hai màu của cô đã biến mất. Cô đã không còn đôi mắt vàng bạc sáng rực nữa, chỉ còn một đôi mắt đen tuyền. Thế mà khi cô nhìn anh, chúng vẫn thu hút Úc Tinh Hà y như cũ. Anh không kiềm được chăm chú nhìn vào đôi mắt cô. Cứ như anh đang muốn nhìn thấy chính mình in trong đôi mắt ấy.
"Trông có đẹp không?" Sở Phi Niên đột nhiên đưa mặt lại gần anh.
Úc Tinh Hà như ngừng thở. Trái tim lại tăng tốc.
"Khụ... đẹp." Anh quay mặt đi, ậm ờ trả lời rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: "Trước đó Tiểu Kha đã nói gì với cô vậy?"
"Cậu bé nói Dương Tây bị thứ gì đó quấn lấy." Sở Phi Niên lùi lại, nằm ngửa ra, nhìn lên trần nhà.
Tiểu Kha nói Dương Tây đã bị thứ kia quấn lấy vài năm rồi. Lúc đầu cô ấy chỉ nằm mơ thôi. Trong giấc mơ cô ấy sẽ nghe thấy một giọng nói gọi "Tây Tây, Tây Tây". Một năm cùng lắm cô ấy chỉ mơ một hai lần.
Khi đó, Dương Tây chẳng thèm để ý đến giấc mơ này.
Thời gian trôi đi, tần suất cô ấy mơ thấy giấc mơ này cũng tăng lên. Trong nửa năm nay, Dương Tây thậm chí còn gặp tình trạng hồn rời khỏi xác. Thế nên có thời gian cô ấy còn chẳng dám chợp mắt.
"Bùi Thanh đã tìm một vị đại sư. Sau khi vị đại sư này ra tay, tình trạng của Dương Tây có vẻ cũng bớt đi phần nào. Ít nhất cô ấy có thể ngủ yên vào ban đêm. Nhưng chỉ vài ngày trước, Dương Tây lại nghe được giọng nói ấy. Hơn nữa chuyện này còn kéo dài cả ngày lẫn đêm." Sở Phi Niên nói.