Chương 5

Mấy người không biết là bác sĩ hay là lãnh đạo nhanh chóng tới nhận lỗi với chúng tôi, ai ai cũng sợ hãi rụt rè, không ngừng lau mồ hôi lạnh trên đầu.

Cậu chủ nhà họ Ôn suýt nữa xảy ra chuyện trong bệnh viện của nhà họ Ôn, nếu như để Ôn Thăng biết được thì bọn họ đều sẽ xong đời.

Ôn Trạch Hoành lạnh giọng bảo bọn họ cút đi.

Mấy người trung niên lập tức chạy trối chết.

Hoảng hốt một hồi lâu, tôi mới phản ứng lại được, ý thức được sự thất thố của mình, tôi lập tức buông tay ra muốn lùi lại, lại động đến mắt cá chân, tôi đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Một giây sau, tôi chợt bay lên, trong lúc bối rối, tôi vô thức ôm lấy cổ người đó.

Thân hình Ôn Trạch Hoành thon dài, cánh tay mạnh mẽ, ôm tôi lên một cách vững vàng.

Khoảng cách giữa tôi và anh thoáng cái trở nên rất gần, hơi thở đan xen vào nhau.

Tôi đột nhiên không dám thở, gò má nóng lên, dũng khí tan hết không còn lại gì.

Ôn Trạch Hoành lạnh mặt, cau mày, nhanh chân đi ra ngoài, hỏi tôi: “Chân nào đau?”

“... Chân, chân phải.”

Lúc bác sĩ bôi thuốc cho tôi, tôi đau đến mức lên như quỷ khóc sói gào.

Nước mắt nước mũi chảy ròng.

Ôn Trạch Hoành đứng ở cửa ra vào dường như nghe không nổi nữa, đá văng cánh cửa khép hờ, mặt mũi đầy âm u đi vào.

Tôi nhất thời im bặt, hai mắt đẫm lệ nhìn anh.

Tôi đã bị thương thành thế này rồi, nếu như Ôn Trạch Hoành hung dữ với tôi thì thật sự không phải là người.

Nhưng ngờ, anh lại lạnh giọng nói với bác sĩ: “Nhẹ thôi.”

Tôi sửng sốt.

Xem như cái tên này có lương tâm.

Bác sĩ vội vàng gật đầu, lực càng ngày càng nhẹ.”

Tôi nhìn mắt cá chân sưng vù, hít mũi một cái, đưa tay lau nước mắt.

Ôn Trạch Hoành đi đến bên cạnh tôi, động tác mất tự nhiên mà đưa khăn giấy cho tôi, do dự hồi lâu, anh trấn an vỗ lên đầu tôi.

Tôi lập tức kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Anh trai này không sao chứ…

Không phải là vì cái ôm vừa rồi của tôi chứ…

Thật sự tiêu rồi, sẽ không mê hoặc anh chứ…

Sau khi đối mặt mấy giây, Ôn Trạch Hoành mím môi, không kiên nhẫn mà đưa tay phủ lên mắt tôi, ngăn cản tầm nhìn của tôi.

Miệng vẫn còn ra vẻ hung dữ nói: “Nhìn gì.”

Cậu chủ nhỏ rõ rõ ràng là muốn quan tâm tôi lại còn mạnh miệng ngoài lạnh trong nóng.

Mặc dù không tàn phế nhưng bây giờ tôi không thể chạm đất được, thế là tôi nhận được hai cây nạng.

Bởi vì đầu óc của tôi khá là phát triển cho nên tay chân lóng ngóng hơn một chút.

Tôi vừa chống cây nạng lên là đã không đứng vững, suýt nữa hôn sàn nhà.

May là Ôn Trạch Hoành kịp thời đỡ tôi từ phía sau, ôm lấy eo tôi, nhẹ nhàng như ôm trẻ con vậy.

Lưng tôi thoáng cái dán vào người anh, trên đỉnh đầu lại chỉ tới chỗ yết hầu của anh.

Hơn nữa, khoảng cách rất gần.

Anh dùng một tay ôm eo tôi, tay còn lại lấy nạng di, sau đó khom lưng ôm ngang tôi lên.

Ôn Trạch Hoành rũ mắt nhìn tôi, khuôn mặt như tranh.

Hồi lâu, anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, giống như là thở dài, có chút bất đắc dĩ mà mở miệng.

“Ngốc quá.”

Sau đó ngước mắt nhìn về phía trước, bình tĩnh ôm tôi bước đi.

“...”

Trái tim tôi mạnh mẽ sụp đổ.

Cứu với.

Không biết sao, tôi lại cảm thấy có ý khác từ hai chữ này.

Cảm giác này khiến tôi không kiềm chế được mà trở nên bối rối, xúc động là ma quỷ, tôi không nên thất thố đi ôm anh, càng không nên có tiếp xúc tay chân với anh nhiều như vậy.

Ngồi trên xe về nhà, tôi nhìn qua phong cảnh lướt qua nhanh chóng ngoài cửa sổ mà ngẩn người.

Mãi đến khi người bên cạnh lên tiếng gọi tên tôi.

Tôi nghiêng đầu nhìn qua, Ôn Trạch Hoành đang khoanh tay, vẻ mặt mất tự nhiên nhìn tôi.

“Hả?”

“Lâm Thiển, chuyện này hôm nay là tôi có lỗi với em, tôi nhận lỗi với em, tôi xin lỗi.”

Hồi lâu sau, vẻ mặt Ôn Trạch Hoành trở nên nghiêm túc, vẻ mặt kiểu trong nóng ngoài lạnh kia của cậu chủ nhỏ đã biến mất.

“Em muốn bồi thường như thế nào cũng được.”

Im lặng một lúc, tôi cẩn thận hỏi: “Cái gì cũng được thật à?”

Anh nhẹ nhàng nhướng mày, như không hài lòng vì tôi không tin anh.

“Có thể nghĩ cách giúp tôi xin nghỉ một khoảng thời gian không, tôi không muốn đi học…”

Gần đến kỳ thi cuối kỳ, mặc dù đầu óc tôi không bị thương, nhưng mà tôi thật sự không thể tham gia kỳ thi này được.

Không nói đến nữ phụ trong sách là nhân vật cấp học sinh xuất sắc, hơn nữa tôi hoàn toàn dốt đặc cán mai vềchuyên ngành cô ta chọn.

Thi thì nhất định sẽ bị lộ, nói không chừng tôi còn có thể bị đưa đi kiểm tra đầu óc.

Trong khoảng thời gian xuyên đến đây không có kỳ thi lớn gì cả, mấy bài tập thì tôi đều tìm cư dân mạng thần thông quảng đại làm, hoặc là trực tiếp qua loa cho xong.

Sợ Ôn Trạch Hoành sinh nghi, tôi lại bổ sung: “Gần đầy trạng thái không tốt lắm, tôi sợ thi sẽ không qua được —”

Anh lại ngắt lời tôi, nói: “Được.”

Ôn Trạch Hoành đồng với một cách thoải mái, rõ ràng là tôi nên cảm thấy vui.

Nhưng khi đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, trái tim lại đập rất nhanh.

Ngón tay không nhịn được mà cuộn lại, lòng bàn tay thấm ướt.

Cứ cảm thấy ở chỗ nào đó bắt đầu là lạ.

Vậy mà Ôn Trạch Hoành lại tin tưởng lời tôi nói ư?

Tôi dời tầm mắt xuống, nhìn trên chiếc áo thun trắng tinh sạch sẽ của anh còn in dấu nước mắt của tôi chưa hô, đột nhiên tôi hối hận đến mức lại muốn phát điên.

Tôi một lần nữa nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Lâm Thiển, bình tĩnh.

Nam chính và nữ chính sắp gặp nhau rồi, như vậy thì mọi thứ đều sẽ trở nên đơn giản, tôi chỉ cần đi theo cốt truyện đâu vào đấy.

Tôi chỉ cần từ từ chờ đợi, chờ bọn họ yêu nhau.

*

Lúc xuống xe, mặc dù dáng vẻ Ôn Trạch Hoành không tình nguyện nhưng anh vẫn đưa tay ôm lấy tôi.

Tôi không dám để anh ôm nữa, đưa tay ngăn lại: “Thả xuống thả xuống.”

Ôn Trạch Hoành không buông tay, không kiên nhẫn mà nhíu mày: “Muốn làm cái chân còn lại bị thương luôn à?”

“... Có nạng mà, tôi có thể thử dùng nạng.” Tôi nuốt nước bọt, yếu ớt phản bác.”

Ôn Trạch Hoành không cảm xúc: “Vứt rồi.”

??!

Tôi sửng sốt hai giây, trừng lớn hai mắt, vô cùng kinh ngạc: “Không phải chứ, tôi nói này anh hai, anh…”

Vứt nạng của tôi đi rồi, tôi làm sao đi được nữa? Bò đi hả?

Ôn Trạch Hoành ngược lại có chút hùng hồn.

Anh nói: “Nạng có tốt bằng tôi không? Tôi cao 187,77 cm.”

Tôi: “...”

Không còn gì để nói.

Con trai báo chiều cao đều sẽ chính xác đến hai số sau dấu phẩy sao?

Còn nữa, đừng có nói chuyện kiểu Tổng giám đốc bá đạo như vậy được không!!

Đúng lúc đang là giờ cơm tối, sau khi dì Lan và dì Đàm biết tôi bị thương thì đã sửa lại menu.

Tôi nhìn đồ ăn đại bổ đầy bàn, lại một lần nữa im lặng.

Ôn Trạch Hoành cho rằng tôi cảm động đến mức không nói ra lời thì có chút đắc ý “Không cần cảm ơn.”

Tôi mỉm cười: “Sao giống bữa ăn cuối cùng trước khi chết vậy?”

“... Bảo em ăn thì ăn đi.”

“Được rồi anh hai.”

Không dễ gì mới cơm nước xong xuôi, tôi no đến mức giống như đã nuốt một con voi.

Ôn Trạch Hoành cực kỳ tự nhiên mà ôm tôi đi rửa tay.

Tôi mất hồn, Ôn Trạch Hoành không kiên nhẫn: “Cô chủ còn muốn tôi rửa tay giúp à?”

Tôi lập tức mở nước rửa hai tay.

Ôn Trạch Hoành lại ôm tôi ra ngoài ngồi lên ghế sô pha.

Tôi giống như con nít vậy, bị ôm tới ôm lui một cách dễ dàng.

Thế nhưng Ôn Trạch Hoành vẫn cứ mang dáng vẻ ngoài lạnh trong nóng, sốt ruột bực mình, rõ ràng là anh tự chủ động mà được không!!

Ôn Trạch Hoành cầm điều khiển mở TV, sau khi đổi sang chương trình giải trí tôi thích xem thì nhìn tôi, trầm tư hai giây.

“Hình như còn thiếu gì đó.”

Vẻ mặt tôi ngơ ngác: “Hả?”

Ôn Trạch Hoành quay đầu đi ra ngoài: “Ở nhà chờ tôi, đừng chạy lung tung.”

Có lầm không vậy anh hai, tôi muốn chạy lung tung cũng không chạy được đâu.”

Tôi thở ra một hơi thật dài, suy nghĩ một lúc rồi bấm gọi cho Bùi Khả Khả.

Tôi kể cho cô ấy nghe đơn giản về chuyện chân bị thương, sau đó nhờ cô ấy giúp tôi mạng nạng hoặc là đẩy xe lăn đến.

Bùi Khả Khả khó hiểu, phân tích: “Rõ ràng là Ôn Trạch Hoành động lòng với cậu rồi, cậu nhìn xem anh ta có từng vì ai mà làm đến mức này không? Quả thật là cây vạn tuế nở hoa, đóa hoa trên núi cao vì yêu mà khom lưng.”

“Các cậu có quan hệ vợ chồng chưa cưới, hơn nữa mọi người đều là người trưởng thành, tiếp xúc tay chân nhiều một chút thì có lợi cho phát triển tình cảm mà.”

Tôi rất bất đắc dĩ, Khả Khả à, đừng có não yêu đương như vậy chứ, bây giờ có quan hệ không tệ với Ôn Trạch Hoành, chờ sau khi anh ấy gặp được nữa chính là sẽ biểu diễn cho chúng ta cảnh đại nghĩa diệt thân đó cậu tin không?

“Nói chung cậu cứ mang đến cho tớ là được.”

“Không không không, Thiển Thiển, cậu nên nắm chắc cơ hội này, không phải cậu đã thích Ôn Trạch Hoành nhiều năm rồi sao? Đừng hồ đồ nhất thời chứ.”

Suy nghĩ của hai chúng tôi hoàn toàn khác nhau, đang giằng co.

Bên chỗ cô ấy đột nhiên truyền đến chút tạp âm, hình như là điện thoại bị ai đó lấy đi.

Là Bùi Cảnh, anh ấy nói: “Thiển Thiển, chờ đó, anh tới tìm em ngay.”

Sau đó là tiếng hô to nóng nảy xa xăm của Bùi Khả Khả: “Anh ơi, sao anh có thể làm việc thừa nước đυ.c thả câu hèn hẹn như vậy!!”

Sau đó điện thoại bị cúp máy.

Tôi nhìn điện thoại, ngẩn người hai giây rồi chấp nhận sự thật.

Quên đi, có lẽ Bùi Cảnh đến sẽ là phương pháp tốt nhất.

Dẫn tôi đi đi, cách xa Ôn Trạch Hoành một chút.

Tôi sợ cốt truyện sẽ bị sửa, sợ đối mặt với chuyện mình không biết, sợ sau khi mình không biết tốt xấu mà động lòng thì sẽ cầm kịch bản của nữ phụ thương tâm.

Tôi chậm rãi đứng một chân lên, duy trì chưa được bao lâu thì lại ngồi xuống.

Chân bị thương như vậy, làm sao đi tới cửa được?

Nhưng tôi nhất định phải xuất phát sớm, nếu không đợi Bùi Cảnh đến, Ôn Trạch Hoành cũng về đến nh.

Vậy thì cũng chỉ có thể để Ôn Trạch Hoành mở cửa cho anh ấy thôi…

Tôi lại thử đứng lên, một nhảy một chân qua, kết quả là trọng tâm bất ổn, suýt nữa ngã xuống sàn nhà, may mà tôi kịp thời ngửa ra sau, ngã lên ghế sô pha.

Do dự hồi lâu, tôi lựa chọn một phương pháp đơn giản nhưng hiệu suất cao.

Bò đi.

… Ôn Trạch Hoành đáng ghét, tôi nghi ngờ anh vứt nạng của tôi đi là muốn nhìn tôi bò.

Cũng may mặt đất còn được quét dọn còn sạch sẽ hơn mặt tôi.

Sau đó không lâu, tâm tình tôi sụp đổ.

Sao nhà Ôn Trạch Hoành lớn thế?!!

Tôi bò mệt quá.

Có thể ngủ một giấc không?

… Thôi tôi sợ lại dọa người ta.

Khóc chết mất, tôi thật sự chu đáo quá đi.

Tôi chậm rãi bò đến bên tường, vịn vào tường, vất vả lắm mới đứng một chân lên được, sau đó di chuyển về phía cửa.

Chút khoảng cách này, tôi bò rồi dừng, dừng rồi bò, mấy mười mấy phút.

Lúc sờ đến tay cầm thì chuông cửa đúng lúc vang lên, tôi lập tức mở cửa.

Bùi Cảnh ở bên ngoài giật mình, sau khi ngẩn người, nhìn thấy tạo hình gà vàng một chân của tôi, anh ấy đau lòng nhíu mày lại.

“Thiển Thiển, đau không?”

Bùi Cảnh tiến lên đỡ lấy tôi: “Cẩn thận một chút, Thiển Thiển.”

Đẹp trai quá, còn dịu dàng như vậy nữa, tôi cảm động đến mức mũi chua xót.

Bùi Cảnh đỡ tôi đi vào bên trong.

Nhưng tôi nhảy một chân chưa được bao lâu thì mệt, trọng tâm bất ổn, cái chân còn lại dần dần hạ xuống.

Trước khi chân bị thương chạm đất, Bùi Cảnh nhỏ giọng nói: “Mạo phạm rồi.”

Sau đó nhanh chóng ôm ngang tôi lên, tôi vô thức ôm lấy cổ anh ấy, khoảng cách rút ngắn.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí yên tĩnh, tôi lại không có cảm giác rung động.

Tim tôi đập rất nhanh, nhưng không phải vì động lòng mà là vì sợ, luôn cảm thấy có việc không tốt sắp xảy ra.

Quả nhiên, một giây sau, cửa bị mở ra lần nữa.

Ôn Trạch Hoành mang theo túi đồ ăn vặt lớn đi vào, túi nilon màu trắng trong suốt để lộ ra đồ ăn vặt rất rõ — đều là thứ bình thường tôi thích ăn.

Ba người sáu mắt nhìn nhau, quả thật là hiện trường Tu La quy mô lớn.

Đáng ghét, tôi luôn có cảm giác xấu hổ như bị bắt gian tại giường.

Ôn Trạch Hoành chậm rãi đi về phía chúng tôi, anh nhìn tôi, mặt không cảm xúc: “Ồ, không muốn tôi ôm mà muốn anh ta ôm à?”

“Không phải…”

Sắc mặt Bùi Cảnh vẫn ấm áp, nhưng sau khi nghe thấy tôi nhanh chóng phản bác thì rũ mắt, kìm nén tâm trạng.

“Vậy thì xuống.”

Ôn Trạch Hoành túy ý ném đồ ăn vặt xuống đất, đưa tay muốn đón lấy tôi.

Bùi Cảnh ngẩng đầu nhìn tôi, tôi nhíu mày do dự mấy giây, bàn tay ôm cổ anh ấy siết chặt, động tác rất nhỏ, anh ấy lập tức hiểu ra suy nghĩ của tôi.

Cho nên anh ấy ôm chặt tôi trong lòng, lùi lại một bước, đối mặt với Ôn Trạch Hoành: “Hình như Thiển Thiển không muốn.”

Ôn Trạch Hoành không kiên nhẫn mà dùng lưỡi chống má lên, nói: “Bùi Cảnh, buông tay.”

Bùi Cảnh im lặng, không động đậy.

Không khí giống như ngưng đọng, hai người giằng co.

Tôi muốn chạy trốn quá, nhưng không chạy thoát được.

Hồi lâu sau, Ôn Trạch Hoành nhìn tôi, anh nhẹ nhàng cười một cách hiếm có, ý cười đã thêm cho khuôn mặt đẹp đẽ kia rất nhiều sức sống, anh giống như biết được đáp án, vô cùng phấn khích hỏi: “Lâm Thiển, em chọn ai?”

Tôi xoắn xuýt cắn môi dưới, sức lớn đến mức cảm thân cũng cảm thấy đau, sau đó tôi nghe thấy giọng nói run rẩy của mình: “Ôn Trạch Hoành…”

Sau khi anh nghe thấy tên mình thì mắt sáng rực lên, kiêu ngạo cong khóe môi, nhưng một giây sau, ánh sáng trong mắt lại trở nên ảm đạm.

“Ôn Trạch Hoành… Vết thương ở chân của tôi không nhẹ, làm gì cũng không tiện, tôi vẫn nên đi qua ở với Khả Khả thôi…”

Nụ cười của Ôn Trạch Hoành cứng đờ, anh lại lần đầu tiên lấy can đảm thử giữ một người lại.

Anh hỏi: “... Nếu như tôi nói, tôi sẽ chăm sóc tốt cho em, em vẫn đi sao?”

Tôi xoay mặt đi, không dám nhìn Ôn Trạch Hoành nữa, dùng sự im lặng để trả lời anh.

Một hồi lâu sau, tôi nghe thấy anh trào phúng cười khẽ, sau đó là một tiếng đóng cửa ầm vang.

Tôi sợ tới mức không nhịn được mà run lên, Bùi Cảnh lập tức ấm giọng dỗ dành: “Thiển Thiển, đừng sợ.”

Tôi nhìn khuôn mặt dịu dàng của anh ấy, làm thế nào cũng không cười nổi, trong lòng sinh ra cảm giác áy náy.

Tôi đang lợi dụng anh ấy đúng không?

Nhưng tôi cố gắng nói với bản thân, tôi không cần áy náy với Ôn Trạch Hoành và Bùi Cảnh.

Bởi vì chẳng mấy chốc bọn họ đều sẽ yêu nữ chính, sau đó giống như mất đi ký ức, thu lại tất cả sự dịu dàng dành cho tôi.

Tôi chỉ là người thúc đẩy cốt truyện mà thôi.

Vận mệnh đã sớm an bài rồi, tôi không đủ may mắn, đã cầm kịch bản của nữ phụ độc ác.

Lúc này cửa lại bị mở ra, Ôn Trạch Hoành bước nhanh vào, quát chúng tôi: “Mẹ nó, người nên cút đi chính là hai người.”

Bùi Cảnh không thay đổi sắc mặt, ấm giọng nói: “Làm phiền rồi.”

Sau đó anh ôm tôi, bình tĩnh lướt qua vai Ôn Trạch Hoành đi ra ngoài.

Sau khi kéo dài khoảng cách, tôi vẫn không nhịn được mà nhìn Ôn Trạch Hoành lần cuối cùng.

Tay anh nắm chặt lại đặt bên người, nghiêng mặt, môi mím chặt, cằm kéo căng.

Anh hơi ngẩng đầu, một giọt nước mắt rơi ra như hạt châu, tràn đầy cảm giác vỡ vụn.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Ôn Trạch Hoành rơi nước mắt.

Thì ra cậu chủ nhỏ mạnh miệng bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp, thật sự buồn rồi.

Trái tim tôi co rút đau đớn.