Chương 4

Chỗ cổ tay đột nhiên truyền đến một luồng lực, tôi bị người ta kéo nhanh chân đi về phía trước.

Khuôn mặt tôi mờ mịt nhìn bóng lưng của Ôn Trạch Hoành.

Quay đầu nhìn lại, những người khác cũng ngây ra tại chỗ.

Vừa rồi Ôn Trạch Hoành còn không để ý đến ai, cực kỳ cố chấp, từ chối đi bệnh viện.

Bây giờ thì đôi chân dài của anh lại cất bước, đi như bay, tôi chỉ có thể chạy chậm đuổi theo.

Vậy là nghĩ thông suốt rồi à?

Đến cửa, Ôn Trạch Hoành dừng bước lại, buông cổ tay tôi ra rồi cúi người tới gần tôi.

Tôi lập tức mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt đẹp trai đang gần trong gang tấc, nín thở.

Ánh mắt Ôn Trạch Hoành âm u, giọng nói khàn khàn, hỏi tôi: “Hai người nhìn nhau đưa tình mà cũng không tránh chồng chưa cưới là tôi đây sao?”

Trái tim thoáng lạnh, tôi lập tức lắc đầu như trống bỏi.

“Không có không có! Tôi chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

Chỉ là bởi vì người ta tuấn tú quá, không cẩn thận mà nhìn đến mê mẩn thôi…

Nhưng mà —

Tôi nuốt nước bọt.

Có phải Ôn Trạch Hoành cách tôi gần quá rồi không?

Tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả nhẹ vào mặt.

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp thâm thúy đó quả thật muốn hút hồn tôi vào.

Mạnh mẽ chống đỡ lý trí, tôi quay đầu, không dám đối mặt với anh.

Đang muốn nói gì đó thì trên bả vai đột nhiên truyền đến một phần sức nặng.

Ôn Trạch Hoành tựa trán lên vai tôi.

Tôi đột nhiên luống cuống tay chân: “Này này, anh anh anh…”

Anh khó chịu mà cúi đầu hít thở, hồi lâu mới mở miệng: “... Đau đầu.”

“...”

Nửa tiếng sau, Ôn Trạch Hoành ngồi trên ghế sô pha bằng da trong phòng bệnh đơn, truyền nước biển.

Đây là một bệnh viện tư nhân dưới danh nghĩa của tập đoàn Ôn thị.

Tôi còn tưởng anh sốt thì sẽ đến bệnh viện của mẹ nữ chính, sau đó hai người gặp nhau, nhưng không hề, ngược lại vô cùng kỳ lạ.

Không phù hợp với kịch bản của tiểu thuyết tình cảm thông thường.

Tôi ôm thái độ cần phải học hỏi nhiều hơn, ngồi bên cạnh xem sảng văn xuyên không.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Ôn Trạch Hoành truyền xong bình thứ 2 là có thể đi.

Anh luôn nhắm mắt, cũng không biết là có ngủ hay không.

Tôi rón rén đến gần anh, ngẩng đầu nhìn, sắp truyền xong rồi.

Lại cúi đầu nhìn…

Tôi ngơ ngẩn, không cẩn thận nhìn đến mê mẩn.

Vẻ bề ngoài này của Ôn Trạch Hoành, quả thật xuất sắc đến mức quá đáng.

Nếu như tôi xuyên thành nữ chính…

Quên đi, không có nếu như.

Tôi không cảm xúc nhìn đi chỗ khác.

Nếu như có chút động lòng với nam chính thì tôi sẽ mất đi khả năng sống.

Mạng sống là nhất, mạng sống là nhất, mạng sống là nhất.

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gào sắc bén, cùng với tiếng bước chân vội vã hấp dẫn sự chú ý của tôi.

Đáng tiếc là tôi không ghi nhớ lời danh ngôn “Sự tò mò gϊếŧ chết con mèo” từ ngàn xưa này.

Tôi chậm rãi đi tới trước cửa, còn chưa sờ lên tay nắm cửa thì cửa bỗng dưng đã bị người ta mở ra từ bên ngoài.

Là một người phụ nữ mặc quần áo bệnh nhân, tóc tai bù xù.

Khuôn mặt bà ta tái nhợt, thở hổn hển, mắt liếc nhìn xung quanh như đang tìm ai đó.

Tôi nhìn bà ta, chần chờ mở miệng: “Dì ơi dì tìm ai vậy?”

Sau khi người phụ nữ đối mặt với tôi thì ngớ ra mấy giây, đột nhiên tiến lên đẩy ngã tôi.

Bà ta dùng lực rất mạnh, không cho tôi có cơ hội phản ứng, khiến tôi ngã mạnh xuống đất, trật mắt cá chân.

Tôi đau đến mức hít sâu một hơi.

Sau khi người phụ nữ đó đẩy ngã tôi thì đi vào trong phòng, miệng còn lẩm bẩm gì đó.

Khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Trạch Hoành, bà ta lộ ra vẻ mặt mừng như điên.

“A Hoành, A Hoành ơi!”

Ôn Trạch Hoành bị đánh thức, lập tức đứng dậy, không hề thay đổi biểu cảm mà rút kim ra.

Anh không nhìn người phụ nữ đó lấy một cái, ánh mắt chuyển qua đối diện với tôi.

Mắt cá chân đau đến mức tôi nhe răng trợn mắt, không nhịn được mà rơi lệ.

Ôn Trạch Hoành lập tức nhíu chặt mày, nhanh chóng đi về phía tôi, lại bị người phụ nữ kích động đó đưa tay ngăn lại.

“A Hoành, A Hoành à con đi đâu vậy? Mẹ là mẹ đây…”

Nghe vậy, tôi lập tức cứng đờ, không thể tin được mà nhìn về phía người phụ nữ đó.

Mẹ ruột của Ôn Trạch Hoành?

Tề Hinh, nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, si mê dương cầm đến mức mắc bệnh tâm lý, tinh thần không bình thường, sau khi ly hôn với bố của Ôn Trạch Hoành thì luôn bị nhốt trong bệnh viện.

Bà ta cũng là người khiến Ôn Trạch Hoành trở nên lạnh lùng, bi quan, chán đời, thậm chí là mắc chứng cáu kỉnh.

Bởi vì bà ta căm thù việc sinh con khiến bà ta bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, khiến cơ thể bà ta không có cách nào khỏe mạnh như đã từng, khiến bà ta không có cách nào biểu diễn một cách xuất sắc nữa, khiến bà ta mất đi người chồng yêu dấu, cho nên bà ta căm ghét Ôn Trạch Hoành.

Quy kết tất cả sự đau khổ cho sự tồn tại của Ôn Trạch Hoành.

Cho nên bà ta đã từng ngược đã Ôn Trạch Hoành khi còn nhỏ trong thời gian dài, ép anh luyện dương cầm, có chút bất mãn nào là tay đấm chân đá.

Các bảo mẫu trong nhà đều bị mua chuộc, không dám nói ra.

Mãi đến khi Ôn Thăng bận rộn công việc, thỉnh thoảng mới về nhà phát hiện ra Ôn Trạch Hoành đang hấp hối.

Sự việc đáng sợ kết thúc, lại mang đến bóng tối mãi mãi không có cách nào xóa bỏ cho Ôn Trạch Hoành.

Nghĩ đến việc này, tôi lại căng thẳng nhìn về phía Ôn Trạch Hoành, sợ anh làm ra hành vi gì quá khích.

May mà anh không làm vậy.

Vẻ mặt anh lạnh lùng không có gợn sóng, giống như người mẹ ruột trước mặt là một người lạ.

Tề Hinh bối rối vứt con dao trong tay mình đi, luống cuống nhìn con trai mình, mang theo chút lấy lòng mà cười.

“A Hoành à, lâu lắm mẹ không thấy con rồi…”

Nhân viên y tế vội vàng chạy tới đã đỡ tôi dậy, chu đáo hỏi tình hình cơ thể tôi.

Tôi lắc đầu, chỉ một lòng chú ý đến hai người đó, mồ hôi lạnh cũng đã túa ra.

Một y tá nói bên tai tôi, Tề Hinh nghe người khác nói chuyện, biết được Ôn Trạch Hoành ở đây nên cầm dao gọt trái cây xông tới.

Không ai dám cản bà ta, sợ bà ta làm bản thân hoặc người khác bị thương.

Ôn Trạch Hoành bảo bà ta cút đi.

Tề Hinh giống như không nghe thấy, vẫn đang cười, muốn đưa tay chạm vào anh: “A Hoành, mẹ nhớ con lắm…”

Ôn Trạch Hoành chán ghét lùi lại một bước dài.

Bàn tay Tề Hinh cứng lại giữa không trung, toàn thân chấn động, cúi thấp đầu xuống, thả tay lại bên người rồi nắm chặt lại thành quả đấm.

Một lúc sau, bà ta ngẩng đầu lên, mặt mũi dữ tợn, hai mắt đỏ rực.

Giọng nói Tề Hinh sắc bén, bà ta gầm thét với Ôn Trạch Hoành:

“Có phải mày lại không muốn luyện đàn không? Mày lại không muốn luyện đàn à?!”

“Thằng vô dụng này, đồ vô dụng! Không muốn luyện đàn à? Sao mày lại không muốn luyện đàn cho đàng hoàng chứ?”

“Ban đầu tao đã không nên đẻ mày ra, nên bóp chết mày luôn, mày không nên sống, thằng vô dụng này.”

“Không ai muốn đẻ mày ra hết, mày mau đi chết đi, mày sống tạm bợ trên đời này có ý nghĩa gì chứ? Nhìn thấy mày là cảm thấy xui xẻo rồi.”

Tôi nghe thấy mà nuốt nước bọt, hơi thở cũng chậm lại.

Bà ta thật sự là người điên.

Bên chân bà ta vẫn còn con dao…

Tề Hinh cũng chú ý tới, thế là bà ta vươn tay về phía con dao lóe lên ánh sáng sắc bén kia —

Tôi gần như không chút do dự, không để ý đến chân phải bị thương, chạy về phía Ôn Trạch Hoành, giang hai tay ra chặn trước người anh.

Ôn Trạch Hoành nhìn tôi thấp hơn anh một cái đầu ở trước mặt, ngơ ngẩn.

Ông trời ơi, lúc đó tôi nghĩ là, nếu như Ôn Trạch Hoành xảy ra chuyện thì đời này tôi sẽ phải chôn ở đây luôn.

Thậm chí là thế giới tiểu thuyết này sẽ tan tành, tôi cũng sẽ mất mạng.

Tôi nghĩ như vậy đó, tuyệt đối không có suy nghĩ khác.

Tuyệt đối không.

Nhưng tôi gấp gáp quá lại quên mất, Ôn Trạch Hoành là nam chính, anh có hào quang của nam chính, không ai có thể làm hại anh được.

Nhưng cũng may, Tề Hinh không lấy được con dao đó, nhân viên y tế vẫn luôn tìm cơ hội, lúc này tình hình nguy cấp, bọn họ không có cách nào chờ nữa, cưỡng chế xông lên tiêm thuốc an thần cho bà ta.

Tề Hinh vùng vẫy mấy lần rồi ngất đi, được người ta đưa đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy toàn thân đều mất sức, còn có chút nghĩ mà sợ.

Thật sự là dọa chết tôi rồi.

Tôi quay đầu nhìn Ôn Trạch Hoành, anh ngây ra đó, ngước mắt đối mặt với tôi.

Tôi cố gắng nở nụ cười, cong khóe miệng lên:

“Ôn Trạch Hoành, anh đừng nghe bà ta nói lung tung.”

“Không nghe không nghe, ăn nói vớ vẩn.”

“Ôn Trạch Hoành…”

Anh không lên tiếng, chỉ nhìn tôi, mặt không biểu cảm.

Dường như đã thành thói quen, cho nên tâm trạng chưa từng phập phồng.

Tôi không có cách nào hình dung được cảm giác lúc này, có chút chua xót, l*иg ngực có chút nghèn nghẹn.

Ôn Trạch Hoành, từ nhỏ anh đã nghe những lời này mà lớn lên sao?

Một đứa trẻ nhỏ xíu, càng bị lời nói công kích không ngừng thì sẽ càng không ngừng rơi vào sự nghi ngờ bản thân, càng không ngừng suy nghĩ muốn biết ý nghĩa của việc tiếp tục sống, nhưng không có ai lại nói cho nó nghe.

Người thân cận với nó nhất chỉ muốn nó chết đi.

Cho nên nó trở nên lạnh lùng, ghét thế giới này, từ chối sự tiếp cận của bất cứ ai.

Một khi nó phát hiện ra ánh sáng thì sẽ không nhịn được mà muốn chiếm thành của mình.

Đây chính là lý do mà anh bất chấp tất cả, cầm tù nữ chính ở bên cạnh mình.

Mặc dù tôi biết rõ thân phận của mình, nhưng làm sao đây, bây giờ tôi muốn ôm anh quá, sau đó kể cho anh nghe, lời bà ta nói đều là giả, anh đừng nghe.

Một giây sau, đồng tử của Ôn Trạch Hoành chợt co lại, bởi vì tôi đã đưa tay ôm lấy anh.

Khi mở miệng ra lần nữa, giọng nói đã thay đổi, giọng điệu run rẩy, tôi nghẹn ngào, lặp lại một câu.

“Ôn Trạch Hoành, đừng nghe lời bà ta nói, đều là giả đó.”

Cho dù không được chờ mong đến thế giới này, chúng ta cũng có quyền sống thật tốt.

Trong thế giới cũ, bố mẹ tôi đã ly hôn từ khi tôi còn nhỏ, không ai thích mang theo thứ vướng víu là tôi đây, bọn họ thậm chí còn không hy vọng tôi tồn tại, như vậy thì sẽ giảm bớt cho bọn họ rất nhiều phiền phức.

Là bà ngoại sẵn lòng nuôi dưỡng tôi lớn lên, bà cụ lớn tuổi như vậy, vì nuôi tôi mà còn phải đi làm công việc thủ công vất vả, đi nhặt ve chai.

Thỉnh thoảng gặp bố mẹ, bọn họ luôn nói lời ác độc với tôi, nói tôi là đồ vướng víu, nói tôi nếu như thương bà ngoại thì nhanh tìm người để gả đi, đi làm con dâu nuôi từ bé của người ta đi.

Bà ngoại tức giận đuổi bọn họ đi, cảnh cáo bọn họ nếu còn nói bậy nữa thì mãi mãi đừng quay về nữa, sau đó thì ôm tôi an ủi.

“Đừng nghe bọn chúng nói lung tung, bà ngoại thích Thiển Thiển nhất, không có Thiển Thiển, bà ngoại không sống được đâu.”

Nhưng vào năm tôi vừa thành niên thì bà đã bị bệnh qua đời, cho dù chúng tôi tiêu hết tất cả tiền thì cũng không duy trì được thuốc men nữa.”

Trước khi mất, bà ngoại đã kéo tay tôi, trong mắt tràn đầy dịu dàng và vui mừng, bà nói: “Bà ngoại không còn gì tiếc nuối nữa, thấy bé ngoan của bà bình an khỏe mạnh đến năm mười tám tuổi là bà đã không còn gì tiếc nuối nữa rồi.”

“Đồng ý với bà ngoại, phải sống thật tốt nhé.”

Tôi nhớ đến bà ngoại, khóc đến mức toàn thân run rẩy, ôm chặt eo Ôn Trạch Hoành.

“Ôn Trạch Hoành, anh, đừng nghe bà ta nói lung tung…”

“Phải sống thật tốt…”

“Đầu óc bà ta có vấn đề, sao có thể nói lời như vậy với anh chứ, anh đừng nghe.”

“...”

Hồi lâu sau, Ôn Trạch Hoành mới lấy lại tinh thần, đưa tay ôm lại tôi.

Anh nhẹ nhàng lên tiếng.

“Ừm, tôi không nghe.”

“Đừng khóc, Lâm Thiển.”