Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh con gái vừa được cứu lên mặt mũi tái nhợt, đáy lòng Tô Mai Hương lại cảm thấy sợ hãi, sau đó lập tức nắm chặt tay con gái, chỉ sợ cô sẽ biến mất.
Nhìn thấy Tô Mai Hương như vậy, trong lòng Thu Linh không nhịn được mà run rẩy.
Từ nhỏ cô đã là cô nhi, lúc sống ở cô nhi viện cũng không cảm nhận được bao nhiêu tình thương, dù sao cũng có nhiều trẻ con như vậy, viện trưởng có thể nuôi dưỡng bọn họ đã là tốt lắm rồi. Nhưng hôm nay, người phụ nữ trước mặt này lại khiến cô cảm nhận được vô vàn quan tâm và bảo vệ.
Việc này làm cho cô có chút không đồng ý với nguyên chủ.
Dựa theo nội dung cuốn tiểu thuyết mà cô đã đọc trước đó, nguyên chủ đã đi tự sát. Sao cô ta có thể không quan tâm đến người nhà của mình như vậy, rằng nếu xảy chuyện, Tô Mai Hương và Tần Trung Bình bọn họ sẽ đau lòng và tuyệt vọng ra sao.
Vì Tần Thu Linh chỉ là bia đỡ đạn tuyến 18 trong cuốn tiểu thuyết này, nên cũng không miêu tả về cô ta nhiều. Trong tiểu thuyết cũng nói về những chuyện sau khi cô ta tự sát, mẹ của cô ta không chịu nổi sự đả kích này, bệnh triền miên nằm trên giường nửa năm, sau đó cũng đi theo con gái, về phần cha của cô ta, sau trải qua nỗi đau mất đi vợ cùng con gái, thân thể vẫn luôn không tốt, cuối cùng cũng không thể chịu được mà mất đi.
Mà anh trai chị dâu với em trai của Tần Thu Linh, bị mọi người trong thôn dần xa lánh, cuộc sống sinh hoạt vô cùng khó khăn, cuối cùng hai vợ chồng đau khổ mệt mỏi dẫn theo em trai rời khỏi thôn Đào Hoa.
Nghĩ đến kết cục của toàn gia đình, Thu Linh nhịn không được mà cau chặt lông mày, kết cục tệ hại gì vậy chứ.
Nhưng cũng may hôm nay cục diện đã có phần thay đổi, cô đã xuyên đến, trước mắt thì Tô Mai Hương sẽ không bị cái chết của con gái đả kích, cái nhà này cũng sẽ không đổ vỡ.
"Mẹ yên tâm, về sau con tuyệt đối sẽ không đi đến bờ sông nữa. Trước đó là do con không cẩn thận, về sau chắc chắn sẽ không như vậy nữa." Nếu bọn họ đã hiểu lầm, vậy cứ để cho bọn họ tiếp tục hiểu lầm đi, miễn cho lại thêm lo lắng.
Nhưng Thu Linh vẫn có chút khó hiểu, vì sao nguyên chủ lại muốn đi nhảy xuống sông tự sát chứ? Đoạn tình tiết này trong sách cũng chỉ tóm tắt sơ lược qua, mà cô thì thật sự không nghĩ ra nguyên nhân.
Tô Mai Hương nghe được lời này của con gái, nhanh chóng gật đầu nói: "Đúng vậy, về sau cũng không thể đi, lần này con đã bị kinh hãi rồi, phải dưỡng lại cho tốt." Nói xong bà trực tiếp nhìn về phía con dâu cả nói: "Vệ Phượng, con tranh thủ đi hầm canh gà đi, để cho Thu Linh được bồi bổ cho tốt."
Vệ Phượng nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Vâng mẹ, con đi đây."
Thu Linh nghe thấy còn có canh gà, nhịn không được mà ngẩn người.
Nhìn hoàn cảnh trong nhà trước mắt, cô biết rõ điều kiện sinh hoạt của nhà này có thể nói là không tốt lắm. Thật không nghĩ đến Tô Mai Hương lại đối tốt với nguyên chủ như vậy, thế mà cam lòng hầm canh gà.
Nghĩ như vậy, Thu Linh chỉ cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua. Đây chính là cảm giác được quan tâm sao, đây chính là tình yêu của người mẹ với con gái à.
Khi Vệ Phương bưng canh gà tới, Tô Mai Hương cầm lấy, muốn tự tay đút cho cô ăn.
Thu Linh thấy thế thì vội vàng nói: "Mẹ, để con tự ăn."
"Không sao, để mẹ đút cho, bây giờ con hẳn là đang khó chịu lắm." Nói xong liền trực tiếp đem thìa đưa tới bên miệng Thu Linh.
Thấy thìa được đưa đến ngay miệng mình, Thu Linh hơi do dự một lát, rồi vẫn há miệng ra uống một ngụm canh gà.
Thấy con gái uống canh gà, Tô Mai Hương cảm thấy vô cùng cao hứng, sau đó tiếp tục vui vẻ đút cho cô ăn.
Sau khi Thu Linh uống hết một chén canh gà lớn, cảm thấy cả người đều ấm lên.
Tô Mai Hương thấy chén đã trống không, liền nói: "Thu Linh, để mẹ bảo chị dâu con đi múc thêm một chén."
Nghe thấy thế, Thu Linh vội xua tay, nói: "Mẹ, đã đủ rồi đã đủ rồi, con đã ăn no rồi."
"Vậy được rồi, con nghỉ ngơi trước đi, đến trưa lại bảo chị dâu đun lại canh gà cho con."
"Cảm ơn mẹ."
Tô Mai Hương liếc nhìn con gái, nói: "Con nhỏ này, con khách khí với mẹ làm gì chứ."
Tần Trung Bình thấy sắc mặt con gái cuối cùng đã hồng hào hơn, không khỏi cười nói: "Thu Linh, hôm nay con đã phải sợ hãi rồi, bây giờ con liền ngủ một giấc đi. Lần sau ngàn vạn lần đừng sơ ý như thế nữa, về sau mà còn nghe thấy tin con bị rơi xuống nước nữa, thì sớm muộn ba cũng bị hù chết."
Tần Hạo Ba đứng một bên phụ họa nói: "Đúng vậy, mọi người đều sẽ sớm mà bị hù chết, mới từ trên trấn trở về đã nghe thấy chuyện của em, bọn anh sợ tới mức vắt chân lên cổ mà chạy về nhà."
Nhìn thấy mọi người quan tâm mình nhiều như vậy, Thu Linh lại một lần nữa cảm thấy trong nội tâm ấm áp, hóa ra đây là cảm giác được người nhà quan tâm, đây là cảm giác mà kiếp trước cô chưa bao giờ được cảm nhận qua.
"Đã khiến mọi người phải lo lắng rồi, về sau con nhất định sẽ cẩn thận, không sơ ý như thế nữa."
Thấy Thu Linh liên tục cam đoan, mọi người trong nhà cuối cùng cũng yên tâm.
Vệ Phượng thấy thời gian không còn sớm, không khỏi nói: "Ba mẹ, con đi chuẩn bị cơm trưa trước đây."
"Được, con đi đi, giữa trưa nhớ đun lại canh gà cho Thu Linh, còn nấu thêm cho con bé một bát mì sợi trứng gà nữa."
Vệ Phượng nghe xong nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ làm."
Đợi đến sau khi Vệ Phượng đi ra ngoài, Tô Mai Hương sờ lên tóc Thu Linh, nói: "Thu Linh, con trước tiên hãy nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến lúc con tỉnh dậy thì cũng vừa đến giờ ăn cơm rồi."
"Vâng."
Sau khi đám người Tần Trung Bình rời khỏi phòng, Thu Linh yên tĩnh nằm trên giường, tuy vẫn còn có chút cảm giác không chân thực, nhưng cô cũng đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên sách.
Nhưng nghĩ đến siêu thị lớn của mình, nghĩ đến nhà mới, xe của mình, trong lòng cô có chút đau nhức, "A…. Siêu thị lớn của tôi, nhà mới của tôi, xe mới của tôi, tất cả đều mất hết rồi."
Ngay lúc Thu Linh đang mặc niệm trong lòng, cô đột nhiên chớp chớp mắt, mở mắt ra lần nữa, trên mặt tràn đầy sự kinh ngạc, sau đó lại ngửa mặt lên trời cười to, "Ha ha ha…. Thật tốt quá rồi, siêu thị lớn của ta, ta đúng là con gái ruột của ông trời mà."
Nhìn những vật phẩm quen thuộc và container trước mắt kia, đây không phải là siêu thị lớn của cô sao, không nghĩ tới siêu thị đã xuyên cùng cô đến đây, cô cần gì phải lo nghĩ về chuyện sinh hoạt nữa chứ.
Sau khi cười đủ rồi, Thu Linh tranh thủ thời gian dạo quanh, dù cô đã sớm quen thuộc với từng ngóc ngách của siêu thị, nhưng vốn mất đi giờ lại tìm được khiến cho cô càng có thêm cảm tình với siêu thị này. Bởi vì siêu thị khá lớn, cô đi một hồi còn chưa hết, nghĩ đến bên ngoài đã đến giờ ăn cơm rồi, Thu Linh tranh thủ thời gian nhắm mắt lại đi ra ngoài.
Thu Linh lần nữa mở mắt ra, cô lại đang nằm ở trên tấm phản cứng.
Lúc này giọng nói của Tô Mai Hương truyền từ bên ngoài vào, "Thu Linh, mẹ mang cơm vào cho con đây." Ngay khi giọng nói vừa vang lên, người cũng đã đi vào.
Nghe thấy thế, Thu Linh vội vàng ngăn lại, "Mẹ, con thật sự không có chuyện gì, mẹ nhìn xem bây giờ tinh thần của con không phải là rất tốt hay sao, hơn nữa cứ luôn nằm trên giường cũng không tốt, con vẫn nên đi ra ngoài ngồi ăn với mọi người thì hơn."
Nghe thấy con gái nói vậy, lúc này Tô Mai Hương mới không có kiên trì nữa, "Thế thì tốt, nhưng mà con cũng không được cậy mạnh, nếu cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, thì phải lập tức đi về phòng nằm đó."
Thu Linh vội vàng gật đầu nói: "Vâng."
Khi đi đến nhà chính, Vệ Phượng đã sớm nấu cơm cho mọi người xong rồi. Trước mặt Thu Linh chính là một chén canh gà thơm phức, cùng với một bát mì sợi trứng gà vàng óng, còn về mọi người khác trước mặt đều chỉ có cơm độn khoai lang, với hai đĩa dưa chuột muối.