Chương 2: Xuyên sách

Thu Linh vốn chỉ muốn rơi vài giọt nước mắt, ai ngờ bắt đầu khóc xong lại không dừng được, khóc đến thực thương tâm.

Nghĩ đến cô cực khổ phấn đấu, cố gắng nhiều năm như vậy, thật vất vả đem một quầy bán quà vặt biến thành một siêu thị lớn, đã trở thành tiểu lão bản, thực hiện được mục tiêu có nhà có xe. Nhưng kết quả là cô lại xuyên tới trước khi giải phóng, khiến cho cô không còn gì nữa, ngẫm lại, cô thật sự muốn khóc mà.

Nhìn thấy con gái khóc lóc thương tâm như vậy, Tần Trung Bình chỉ cảm thấy rất đau lòng.

"Thu Linh, con đừng khóc nữa."

Nhưng mà giờ phút này Thu Linh thật sự rất thương tâm, khổ sở, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống.

Nhưng từ nhỏ cô đã dễ thích ứng với hoàn cảnh xung quanh, nên đầu óc của cô vẫn luôn tỉnh táo. Vậy nên cô vừa khóc đứt quãng, vừa tội nghiệp nói: "Thật vất vả con mới nhặt lại được cái mạng nhỏ này về. Nhưng có thể bà nội và cô nhỏ lại ước gì con chết luôn đi, họ không để cho mẹ đưa con đến bệnh viện, vừa nhìn thấy con tỉnh lại, cô nhỏ liền tiến đến tát cho con một cái. Sớm biết như này, con thà chết đuối luôn đi cho rồi."

Nghe được con gái nói những lời này, sắc mặt của Tần Trung Bình đã sớm đen như đít nồi.

Tuy ông đã sớm biết rõ sự thật, biết rõ mẹ không quan tâm đến một nhà ông. Nhưng thật không nghĩ đến mẹ ông lại máu lạnh như vậy, ngay cả tính mạng của Thu Linh cũng không quan tâm, khiến cho lòng ông vốn còn chút tình cảm cũng theo gió mà bay.

"Mẹ, Vệ Hồng, Thu Linh vừa tỉnh lại, cần phải nghỉ ngơi rồi, hai người về trước đi, đừng nói con bé nữa."

Nghe thấy con cả nói vậy, mặt Ngô Hà Hoa tràn đầy sự không dám tin.

"Trung Bình, con đây là muốn đuổi bọn mẹ đi sao."

Tần Trung Bình lạnh mặt nói: "Mẹ, mời hai người rời khỏi đây."

"Tốt, rất tốt, mày vậy mà lại thật sự muốn đuổi bọn tao đi, hừ…. Đi thì đi, tao ngược lại muốn cho mọi người đến phân xử, xem có người con nào lại đuổi mẹ mình ra khỏi nhà như này không." Ngô Hà Hoa tức giận hung ác nói, rồi lôi kéo con gái mình trực tiếp đi ra ngoài. Không phải mọi người trong thôn vẫn luôn nói là con trai cả của bà ta hiếu thuận sao, bây giờ bà ta phải về vả mặt mấy người kia mới được.

"Mẹ, chúng ta cứ đi như vậy sao."

Tần Vệ Hồng vẫn còn có chút không cam lòng, hiện tại cô ta chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, khẳng định đều đã sưng lên, cô ta còn chưa đánh lại đâu, sao có thể cam tâm rời đi được.

Ngô Hà Hoa trừng mắt liếc nhìn con gái, trực tiếp lôi cô ta đi.

Sau khi hai mẹ con kia đã đi ra ngoài, Ngô Hà Hoa cười lạnh nói: "Đương nhiên là phải đi, chúng ta cứ như vậy trở về nhà, lại để cho mọi người trong thôn nhìn mặt con thật kỹ, đến lúc đó để xem còn ai sẽ nói anh trai con hiếu thuận."

Nghe được những lời này của mẹ mình, mắt của Tần Vệ Hồng sáng ngời, "Đúng vậy, để cho tất cả mọi người nhìn thật kỹ mặt của con, đến lúc đó nước miếng của người trong thôn có thể dìm chết cả nhà họ."

Bên kia, trên mặt Tần Trung Bình hiện đầy vẻ tự trách nhìn về phía con gái mình nói: "Thu Linh, con đã phải chịu ủy khuất rồi."

Lúc này, cảm xúc của Thu Linh cũng bình tĩnh trở lại, cuối cùng cô cũng đã có thể tiếp nhận sự thật mình đã xuyên không đến đây.

Nhưng cô cũng không phải loại người mềm yếu có thể chịu đựng bị người khác khinh bỉ, nếu như sự việc giống hôm nay lần nữa phát sinh, cô khẳng định là sẽ đáp trả, vì vậy cô trực tiếp nói với Tần Trung Bình: "Cha, con coi như là đã chết qua một lần rồi, cho nên con đã minh bạch rất nhiều chuyện, sống trên đời, quan trọng nhất là bản thân được sống vui vẻ, nếu mỗi ngày trôi qua đều đau buồn ủy khuất, vậy còn còn không bằng…."

Thu Linh còn chưa nói hết lời, Tô Mai Hương đã trực tiếp cắt lời con gái. Bà dịu dàng vỗ vỗ vào mu bàn tay con gái, nói: "Con nhỏ này, con nói lung tung cái gì đấy."

Tần Trung Bình lại là có chút trầm mặc, cuối cùng cũng đồng ý, nói với Thu Linh: "Con nói đúng, cứ mãi nhượng bộ người khác sẽ chỉ khiến cho họ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Hôm nay con làm như vậy là vô cùng đúng, về sau không bao giờ cần để cho bản thân mình chịu ủy khuất nữa." Nói xong ông sờ lên mái tóc của con gái, trong mắt có chứa sự chua xót cùng vui mừng.

Chua xót là vì con gái đã phải theo hai vợ chồng bọn họ chịu khổ, vẫn luôn để cho người khác bắt nạt.

Vui mừng là vì con gái cuối cùng đã biết phản kháng, về sau nhất định có thể sống tốt hơn trước kia.

Mà Tô Mai Hương nghe được chồng nói những lời này, trong mắt cũng có ánh nước. Bà tự nhiên cũng nhớ tới những việc mà mẹ chồng và em chồng đã làm, vì nhớ đến đó là người nhà của chồng mình, bà vẫn luôn nhẫn nhịn bọn họ, nhưng càng về sau cả nhà bọn họ sinh hoạt càng khó khăn. Nếu như…. Về sau không còn bị khi dễ nữa, như vậy thì đúng là không còn gì tốt hơn.

Ngay khi cả nhà đang nói chuyện, từ cửa có người tiến đến chỗ ba người bọn họ.

"Ba mẹ, Thu Linh thế nào rồi, con bé không sao chứ?"

Nghe thấy âm thanh, Thu Linh nhìn về phía cửa, phát hiện một đôi nam nữ trẻ tuổi và một đứa bé trai đang tiến đến.

Đứa bé trai vừa nhìn thấy Thu Linh, đã lập tức chạy đến, "Chị, chị không sao chứ?"

Nhìn tiểu đậu đinh trước mắt, Thu Linh biết rõ đây hẳn là em trai của nguyên thân, "Chị không sao."

Lúc này đôi nam nữ trẻ tuổi cũng đi đến đây, "Thu Linh, em không có chuyện gì là tốt rồi." Hai người nhìn thấy Thu Linh không có việc gì, đều thở phào nhẹ nhõm.

Tô Mai Hương nhìn thấy mọi người đều trở về, không khỏi nói: "Sao các con bây giờ mới về, vừa rồi khi Thu Linh bất tỉnh lại một người cũng không thấy mặt."

"Mẹ, đều là bọn con không tốt, chúng con nên trở về từ trấn nhanh hơn mới đúng."

Tô Mai Hương nhìn về phía con dâu cả, nói: "Vệ Phượng, không trách các con, con cùng Hạo Ba có thể mang theo Hạo Thần trở về nhanh như vậy đã là rất tốt rồi."

Thu Linh vốn đang tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía mấy người trước mắt, nghe thấy mấy lời sau đó, trong mắt của cô tràn đầy kinh ngạc.

Vệ Phượng…. Cùng với Hạo Ba, Hạo Thần….

Trí nhớ của cô cũng không tệ lắm, cho nên đã lập tức nhớ ra đây là tên của ba bia đỡ đạn trong tiểu thuyết mà cô đã đọc trước khi đi ngủ, vậy cái tên Thu Linh bọn họ đang nói đến…. Cũng là tên của bia đỡ đạn tuyến 18 khác trong tiểu thuyết?

Cô nhớ rất rõ, Vệ Phượng cùng Tần Hạo Ba là anh trai và chị dâu của bia đỡ đạn tuyến 18 có tên giống hệt cô trong tiểu thuyết.

Ý thức được điểm này, Thu Linh chỉ cảm thấy ông trời đang trêu đùa mình, cô vậy mà lại trực tiếp xuyên vào trong một quyển sách.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Linh nhăn nhó, Tô Mai Hương lại có chút lo lắng rồi, bà nhìn về phía con trai lớn nói: "Hạo Ba, con mau đi mượn một chiếc xe về, chúng ta đưa Thu Linh đến bệnh viện kiểm tra một chút. Tuy nhìn bên ngoài con bé không bị làm sao, nhưng hình như là bị nội thương rồi."

"Được, con đi ngay."

Tần Hạo Ba lập tức đứng lên, quay người muốn đi ra cửa.

Nghe thấy thế, Thu Linh lập tức hồi phục lại tinh thần, cô tranh thủ thời gian ngăn lại nói: "Anh trai, em không sao, không cần đi mượn xe đâu, ngoài việc có chút đau đầu ra thì em không bị làm sao hết."

Nghe thấy thế, Tần Hạo Ba không khỏi dừng bước lại, vẻ mặt không biết phải làm sao nhìn về phía mẹ mình.

Tô Mai Hương vẫn lo lắng, lôi kéo tay Thu Linh hỏi: "Thu Linh, con thật sự không có việc gì sao, con đừng có mà cậy mạnh, nếu có chỗ nào không thoải mái thì nên đi khám sớm một chút."

Thu Linh nghe thấy vậy vội vàng lắc đầu, nói: "Mẹ, con thật sự không có việc gì, cho nên không cần đi bệnh viện đâu." Nói xong lời này, cô lại quay ra cười với mọi người.

Thấy con gái như vậy, cuối cùng Tô Mai Hương cũng thả lỏng, sau đó vỗ vỗ tay cô, nghĩ mà sợ nói: "Nha đầu ngốc, con đi đến bờ sông làm gì chứ, lần sau không thể đến đó nữa. May mà dì Vương của con phát hiện kịp thời, nếu không thì mạng nhỏ này của con đã không còn rồi."