Chương 27

Chạng vạng tối, đoàn xe men theo con đường đi đến một ngôi làng nhỏ.

Không ngờ, bên ngoài ngôi làng đã bị vây bởi hàng rào làm từ những cọc gỗ bén nhọn, bên ngoài có vài con tang thi đang kêu gào.

Đang vuốt tóc Giang Nhiễm, Tư Tự bỗng ngẩng đầu lên, lạnh giọng nói: "Dừng xe!"

Tống Dung theo phản xạ có điều kiện mà đạp phanh xe.

Cố Vân Thanh trước tiên dùng bộ đàm để liên lạc với đoàn xe đằng sau, rồi quay đầu lại hỏi Tư Tự: "Có chuyện gì vậy?"

"Trên mặt đất có cái gì đó." Tư Tự vỗ vỗ bả vai Giang Nhiễm, đặt thiếu nữ đang mơ màng ngủ ngồi xuống ghế, sau đó anh mở cửa xe đi xuống.

Cố Vân Thanh đi xuống xe theo anh, đi lên phía trước hai bước liền nhìn thấy những chướng ngại vật trên đường, những cái đinh nhỏ sắc nhọn chĩa thẳng lên trời đang nằm rải rác khắp nơi, dù không dễ thấy nhưng lại gây phiền toái lớn cho đoàn xe.

Tư Tự híp mắt nhìn bốn phía xung quanh một lượt, thản nhiên nói: "Chỗ kia, có người đang theo dõi chúng ta từ đài quan sát kia."

"Hửm?" Cố Vân Thanh nhướng mày, thuận thế hô to, "Chúng tôi là đội ngũ đến từ căn cứ Tây Lĩnh, trên đường trở về đi ngang qua đây, mong mọi người thông cảm một chút!"

Giọng nói của Cố Vân Thanh truyền đi rất xa trong gió, rất nhanh, đối phương đã có đáp lại.

Trên tường rào cao lớn mở ra một cánh cửa nhỏ, chỉ đủ cho một người đi qua, vài người đàn ông đi từ bên trong ra, cách đội ngũ bọn họ mấy bước thì dừng lại.

"Đại ca, quấy rầy rồi, chúng tôi muốn đi qua con đường này, không biết mọi người có thể tạm thời đem mấy vật này rời đi không?" Cố Vân Thanh khách khí cười, "Nếu mọi người cảm thấy phiền toái thì có thể để cho đội ngũ chúng tôi tự mình làm, sau khi đoàn xe đi qua xong, tôi cam đoan sẽ giúp mọi người khôi phục lại về y như ban đầu."

"Các người…. Đến từ căn cứ Tây Lĩnh?" Người đàn ông đứng phía trước khoác một chiếc áo bông dày cộp, miệng ngậm một điếu thuốc, liếc nhìn Tư Tự với Cố Vân Thanh, rồi lại nhìn về phía đoàn xe sau hai người, "Những thứ kia, đều là vật tư?"

Hiểu được ý tứ trong lời nói của người đàn ông, Cố Vân Thanh thấy nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, liền cười nói: "Nếu mọi người có cần thứ gì thì có thể nói cho tôi biết, nếu như đội ngũ của chúng tôi có thì coi như đó là phí qua đường, cũng không phải là không thể được."

"Coi như là phí qua đường?" Trong mắt người đàn ông không che dấu nổi sự tham lam, "Tôi muốn cái gì cũng được?"

Cố Vân Thanh mỉm cười: "Vẫn phải để xem xem chúng tôi có không đã.

"Ồ, vậy thì…." Người đàn ông đang nghĩ ngợi muốn lừa gạt ít đồ từ đám người này, thì thấy cửa xe việt dã mở ra, một cô gái trẻ tuổi từ trên xe bước xuống, yên tĩnh đứng cạnh cửa nhìn về phía bọn họ.

Thật sự là…. Rất xinh đẹp nha! Người đàn ông không thể không mở to mắt, muốn nhìn rõ thêm một chút: Xinh đẹp chỉ là thứ yếu, cái chính là rất sạch sẽ.

Sau khi chiếm đoạt ngôi làng này thành lập căn cứ, phụ nữ bên cạnh hắn ta cũng có không ít, nhưng những người phụ nữ kia mặt mày luôn sầu muộn, không thì cũng là vừa gầy vừa bẩn, không giống với người phụ nữ trước mặt này, sạch sẽ như không nhiễm bụi trần.

Không phải là dị năng giả, bước xuống từ trên xe, là đồ chơi của một trong hai người đàn ông này sao? Hay là đồ dùng công cộng của cả đội ngũ?

Phát giác được ánh mắt của hắn ta, Tư Tự quay đầu lại, vẫy tay với Giang Nhiễm.

Giang Nhiễm chần chừ đi đến bên cạnh anh.

Tình huống bây giờ là gì vậy? Không phải đoàn xe sẽ bình an vô sự về tới căn cứ Tây Lĩnh sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện tình huống như này?

Chẳng lẽ, là vì cô xuyên tới đây nên đã gây ra hiệu ứng bươm bướm sao?

Thiếu nữ đi đến gần, sự tham lam trong ánh mắt của người đàn ông lại càng thêm rõ ràng: "Nếu như các người thật sự muốn trao đổi, vậy thì dùng người phụ nữ này để đổi đi, thế nào?"

Cố Vân Thanh cho là mình đã nghe lầm: "Cái gì?" Tên này, vật tư không muốn mà lại muốn phụ nữ? Đây là thiếu phụ nữ đến điên rồi sao?

"Cô ta." Người đàn ông chỉ vào Giang Nhiễm, ánh mặt lộ liễu, "Đưa người phụ nữ này cho tôi, tôi sẽ cho mấy người đi qua."

Hả? Nghe thấy thế, Giang Nhiễm kinh ngạc: Tư Tự đặc biệt gọi cô lại đây chính là vì muốn dùng cô để trao đổi sao? Loại chuyện này, cũng không phải là không thể xảy ra, dù sao thì, cô cũng hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của Tư Tự….

Nghĩ tới đây, cô theo phản xạ có điều kiện mà nắm lấy tay của Tư Tự, ngước lên nhìn anh.

Ngón tay mềm mại có chút lạnh như băng quấn lấy tay anh. Tư Tự kinh ngạc nhìn về phía cô, vừa đúng lúc nhìn thấy hai mắt thiếu nữ đang đẫm nước.

Sợ hãi sao?

Anh ngẩn người, cho rằng cô bị mấy tên mặt mũi xấu xí này dọa sợ rồi, liền nắm chặt lấy tay cô, tựa như đang an ủi, kéo cô đến sau lưng mình, ngăn cản đôi mắt dò xét của người đàn ông kia.

"Muốn như vậy à." Cố Vân Thanh bất đắc dĩ, "Nếu là như vậy, thì có thể không cần trao đổi nữa."

Anh ta và Tư Tự nhìn nhau rồi quay người rời đi.

Đi qua ngôi làng này là một con đường tắt, nhưng cũng không có nghĩa là không đi qua đây thì không được.

Bọn họ có thể vòng qua đường khác để không gây ra nhiều rắc rối.

Cũng không phải là không thể trực tiếp đi qua ngôi làng này, nhưng tận thế mà, mọi người đều không dễ dàng gì, không cần chỉ vì chút việc thế này mà đoạt đi đường sống của người ta.