Chương 26

Xử lý đơn giản miệng vết thương của Tưởng Dự xong, Chu Tiên thở dài: "Cánh tay này của anh ta chỉ sợ phải phế đi rồi, cầm máu xong, vẫn có thể nhặt về một cái mạng."

Lạc Nhị cũng thở dài, nói: "Là lỗi của tôi. Tôi sợ Nhiễm Nhiễm sẽ khổ sở, nhưng tự mình đi an ủi thì không thích hợp lắm. Tưởng Dự thấy tôi nói vậy, mới muốn đi xem tình hình của Nhiễm Nhiễm một chút, ai ngờ…. Haizz."

"Giang Nhiễm thật sự quá đáng!" Chu Tiên tức giận nói, "Cô ta đúng là ỷ vào mình có chỗ dựa mà cáo mượn oai hùm mà! Thật không biết là ánh mắt của Cố Vân Thanh bị làm sao, vậy mà lại đi coi trọng một người phụ nữ đáng ghét như vậy."

"Cũng không thể nói như vậy được, Nhiễm Nhiễm cũng không có tiếng nói…."

"Chuyện như cầu tình kia hẳn là vẫn có thể mà!" Chu Tiên cười lạnh, "Cô ta đã làm thế nào? Ngay cả cầu tình cũng không muốn, cứ như vậy trơ mắt nhìn Tưởng Dự chết đi?"

"...."

Chu Tiên lòng đầy căm phẫn nói xong, những người khác ở trong xe cũng nhao nhao phụ họa theo cô ta.

"Đúng đấy, bất kể là thế nào đi nữa thì đội ngũ của chúng ta đã bảo vệ cô ta lâu như vậy."

"Đúng là sói mắt trắng mà! Về sau chúng ta đừng có quan tâm đến cô ta nữa, cũng đừng để cho cô ta trở về đội ngũ."

"Đúng là quá đáng mà!"

Các đội viên nhao nhao bày tỏ thái độ, nhưng tâm trí của Lạc Nhị lại không ở đây.

Cố Vân Thanh nói câu kia là có ý gì? Giang Nhiễm Nhiễm căn bản không có cầu tình, sao anh ta lại nói rằng bọn họ nợ Giang Nhiễm Nhiễm một ân tình?

Còn có, liếc nhìn về phía Tưởng Dự bị phế mất một cánh tay, Lạc Nhị nghi hoặc.

Thương thế này của Tưởng Dự, thật sự là do dị năng giả hệ phong tạo thành sao? Miệng vết thương quỷ dị như vậy…. Nếu như không phải do Cố Vân Thanh làm thì sẽ là ai? Tư Tự?

Không, không có khả năng, cô ta đã cảm ứng qua, Tư Tự là dị năng giả hệ không gian, căn bản là không có chút sức chiến đấu nào.

Chết tiệt, từ tối hôm qua, mọi chuyện giống như đang dần thoát khỏi sự khống chế của cô ta, nhưng cô ta lại không thể làm được gì.

….

Đoàn xe lại tiếp tục lên đường, tiểu Trần đi nghỉ ngơi, người lái xe đổi thành Tống Dung.

Bởi vì đều là người một nhà, Cố Vân Thanh nói chuyện cũng không có kiêng kị gì: "Tư Tự, cậu vừa mới đi xem qua, tình huống phía trước như thế nào?"

"Bầy tang thi, đã giải quyết."

Tư Tự nói xong, kéo Giang Nhiễm đã trốn ở một bên đến đặt lên đùi mình. Anh rũ mắt xuống nhìn cô, trong đôi mắt đào hoa dường như có thêm tia nhu hòa: "Cô hình như đang rất run sao?"

Tay của người đàn ông đặt sau lưng cô, Giang Nhiễm theo bản năng ngồi thẳng eo lên, lắp bắp nói: "Còn, còn khá tốt…."

Không phải là cô muốn run, mà là thân thể này không chịu khống chế nha. Được rồi, cô thừa nhận, cô bị một màn vừa nãy hù dọa rồi.

Hình ảnh gϊếŧ người phóng hỏa, cô đã thấy không ít ở trong phim ảnh, nhưng ở trong hiện thực trơ mắt nhìn cảnh một người bị bẻ gãy tay thì vẫn là lần đầu tiên.

Cho tới bây giờ, quanh mũi cô vẫn còn thoang thoảng mùi máu tươi.

"Sợ hãi sao?" Ngón tay vuốt ve theo dọc sống lưng của thiếu nữ, người đàn ông thấp giọng, tiếp tục hỏi: "Có phải làm cảm thấy một màn vừa rồi rất đáng sợ hay không?"

Giang Nhiễm thành thật gật đầu.

Tự Tự tiếp tục nói, "Bị tôi dọa sợ sao?"

Hỏi đến đây, ngón tay của anh cũng chậm rãi dừng lại ở phần gáy trắng nõn của thiếu nữ, nhẹ nhàng vuốt ve.

Bị dọa sợ là thật, nhưng…. Là bị hắn hù dọa sao? Giang Nhiễm lắc đầu.

Tư Tự khẽ dừng động tác lại, ý cười trong đôi mắt đào hoa kia càng nồng đậm hơn, chỉ có điều lúc này trong đôi mắt ấy không có một chút sát ý nào, mà đều là ý cười ôn hòa.

Anh ôm người vào ngực, thấp giọng nói: "Nghỉ ngơi đi, tôi ở đây rồi."

Giang Nhiễm nghe lời, dựa vào bả vai anh, rồi nhắm mắt lại.

"Tư Tự, tôi…." Không ngủ được, cô vẫn nhắm mắt lại, mơ hồ nói, "Vừa rồi tôi quả thật đã bị dọa sợ, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy loại hình ảnh như vậy, rất đáng sợ…. Tôi chỉ là, bị những hình ảnh đó dọa sợ thôi."

Nó không liên quan gì đến Tư Tự, người đã bảo vệ cô. Cô chỉ sợ hãi về cảnh tượng trước đó.

Cô ôm lấy cổ người đàn ông, nhỏ giọng nói: "Tư Tự, cảm ơn anh, vì đã bảo vệ tôi."

Cho dù thủ đoạn có tàn nhẫn, cách làm có tàn bạo đến thế nào….

Khi Tưởng Dự cưỡng bức Giang Nhiễm Nhiễm, chưa từng có ai nhảy ra chỉ trích gã ta, cũng không có ai hỏi qua Giang Nhiễm Nhiễm liệu có nguyện ý hay không.

Tất cả mọi người đều chỉ đến xem náo nhiệt, thậm chí còn cùng nhau uống rượu, cười nói vui vẻ.

Mặc kệ Tư Tự có dùng thủ đoạn gì, nhưng ít nhất anh đã bảo vệ cô.

Dù trong mắt tất cả mọi người, Giang Nhiễm Nhiễm chỉ là một món đồ thuộc quyền sở hữu của Tư Tự, chỉ là một món đồ chơi của anh, nhưng anh vẫn sẽ ra tay trừng trị kẻ đã bắt nạt cô.

Nghe được lời bày tỏ lòng biết ơn một cách thẳng thừng, vẻ mặt Tư Tự không được tự nhiên, nói ừ một tiếng, xem như là đáp lại lời cảm ơn của cô.