Cuối giờ Dậu, mặt trời lặn, chìm xuống đường chân trời và biến mất.
Ánh sáng cuối cùng biến mất, bóng tối xanh đậm bao trùm lên thành Thanh Long phía trước.
Thành Thanh Long là một trong những đại thành phố nhộn nhịp nhất trên đại lục Cửu Châu, cửa thành mở suốt mười hai canh giờ.
Lúc này, bên ngoài cửa thành có không ít người đang xếp hàng dài, chờ để vào thành.
Bên trong cổng thành, Sở lão gia cùng quản gia và thị vệ, đang ngóng đợi cùng cha mẹ của Ngưu Ngưu.
Mẹ Ngưu Ngưu khẽ nói với chồng: "Cha Ngưu Ngưu, sao Ngưu Ngưu vẫn chưa tới vậy?"
Mấy ngày trước, đã có người của quan phủ đến báo rằng đã tìm thấy Ngưu Ngưu, bảo rằng chiều muộn sẽ có người đưa thằng bé về nhà.
Chiều nay, người của Sở lão gia cũng đã nói rằng hôm nay Ngưu Ngưu sẽ trở về!
Ở nhà đợi sốt ruột quá, nên họ đã đến cổng thành từ sớm, phát hiện ra rằng Sở lão gia cũng đang chờ.
Cha Ngưu Ngưu luôn dõi mắt về phía cổng thành, nghe vậy chỉ siết chặt bàn tay thô ráp của vợ, lắc đầu lặng lẽ.
Y cũng không rõ tình hình.
Thấy vậy, Sở lão gia cất tiếng an ủi: "Yên tâm, từ thành Ngư Giang đến thành Thanh Long có chút xa, đến muộn cũng là bình thường."
Ông ngừng lại một chút, bàn tay đầy đốm đồi mồi siết chặt cây gậy trong tay, thở dài: "Đợi lâu thế rồi, giờ có thêm chút thời gian cũng không sao."
Cha mẹ Ngưu Ngưu lặng lẽ một lát, mẹ Ngưu Ngưu dựa vào lòng chồng, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, giọng nói lộ ra sự may mắn vì đã tìm lại được đứa con: "Phải rồi."
Đứa trẻ mất tích lâu như vậy, thị và chồng ăn gì cũng chẳng thấy ngon, trong lòng trống rỗng, đêm đến càng khó chịu, cả đêm không ngủ được.
Không ngủ được thật là khổ, sáng sớm khi múc nước, nhìn thấy cái giếng sâu trong nhà, thị đã nhiều lần muốn nhảy xuống.
Nhưng nghĩ đến cha Ngưu Ngưu, đến đàn gà, đàn lợn trong nhà, và mùa thu sắp đến, vụ mùa trên đồng sắp chín, phải lo thu hoạch, thị lại tỉnh táo lại.
Cứ thế mà sống qua từng ngày dài đằng đẵng.
"Lão gia! Tiểu tiểu thư!" Bất ngờ, quản gia đứng nhón chân nhìn về phía xa hô lớn, "Ngài nhìn xem, là tiểu tiểu thư trở về rồi!"
Sở lão gia cùng cha mẹ Ngưu Ngưu giật mình, vội vàng nhìn về phía trước.
Trong đám người vào thành, Bách Lý Đao tay trái nắm tay Ngưu Ngưu, tay phải nắm tay Sở Sở.
Một ngày đi chung trên đường, Bách Lý Đao và hai đứa trẻ đã xây dựng tình bạn sâu sắc, lúc này họ đang thảo luận về con chim vừa bay qua trên không trung.