Chủ nhân thương đao hoàn toàn bị bài trừ, chỗ trống vừa xuất hiện kia nhanh chóng được đám người phía sau dồn lên chắn lại, ánh mắt hai người cứ như vậy gián đoạn.
“Đại sư? Đại sư?” Người tới mua phù ở trước mặt Giản Hoan vẫy vẫy tay, ý bảo nàng hoàn hồn.
Giản Hoan áp xuống ý nghĩ trong lòng: “Làm sao vậy? Ngươi nói.”
“Ta làm sao xác định phù này của ngươi có thể sử dụng? Lỡ ngươi là kẻ lừa đảo thì sao?” Kẻ lừa đảo ở Tàng Tiên Lâu không ít, các tu sĩ đối với các thương gia mới tới đều rất cẩn thận, sợ những người này lừa tiền xong liền chạy trốn.
Giản Hoan: “Ta buổi chiều ngày mai còn sẽ đến nữa, ngươi có thể mua trở về thử xem, không được lại đến tìm ta.”
“Ai biết ngươi có tới hay không?”
Giản Hoan buông tay: “Đạo hữu, thế này không được thế kia không được, ta cũng không có biện pháp. Mười dặm Truyền Tống Phù bên ngoài ít nhất muốn năm mươi linh thạch một tờ, ta chỉ bán không đến một nửa giá, đã là có lương tâm.”
Chuyện này xác thật đúng là như vậy.
Giá cả thật sự là làm người động tâm, đây cũng là lí do tại sao, biết rõ khả năng có thể bị lừa, lúc hắn nghe được tiếng rao vẫn đi lại đây.
Tàng Tiên Lâu có nguy hiểm dễ bị lừa, nhưng cũng thật sự có thể nhặt tiện nghi.
Hắn ôm đoạn kiếm của mình, cắn răng nói: “Vậy ngươi thề đi!”
Thề?
Giản Hoan không chút do dự, giơ lên tay: “Nếu ta lừa ngươi, đời này ta chỉ có thể ngừng ở Luyện Khí kỳ.”
Này đối với tu sĩ mà nói, thực là cái thề độc.
Chưa từng nghĩ tới, đối phương cũng không vừa lòng: “Ngươi đổi cái khác.”
Giản Hoan đối với tiền từ trước đến nay rất có kiên nhẫn: “Đổi thành cái gì?”
Đối phương: “Nếu ngươi gạt ta, cả đời ngươi là kẻ nghèo hèn.”
Tu sĩ đoạn kiếm suy nghĩ rất đơn giản, mấy kẻ lừa đảo đều yêu tiền, để bọn họ thề độc chính mình là kẻ nghèo hèn, mới trị tận gốc.
Mẹ kiếp.
Giản Hoan khϊếp sợ: “Ngươi nói lời thề này cũng quá độc!”
Đối phương nâng cằm lên: “Cho nên ngươi dám sao?”
Giản Hoan nhìn về phía đám người vây xem quanh mình.
Nàng giơ lên tay, trịnh trọng nói: “Nếu phù của ta là giả, cả đời của ta sẽ thành kẻ nghèo hèn.”
Sau khi nói như vậy xong, tu sĩ đoạn kiếm xốc lên áo đen, lấy ra một cái túi giới tử, lấy ra một đống linh thạch, đưa hai mươi linh thạch cho Giản Hoan: “Một tờ Truyền Tống Phù.”
Giản Hoan: “Ngài không mua nhiều thêm mấy tờ sao? Đêm nay là tiện nghi nhất, ngày mai ta tới sẽ tăng giá.”
Tu sĩ đoạn kiếm lắc đầu: “Ta còn chưa tin tưởng ngươi, mua một tờ dùng thử trước, dùng tốt lại tới tìm ngươi.”
Giản Hoan: “...Cũng đúng.”
Người vây quanh ở bên cạnh, thấy vậy cũng theo tu sĩ đoạn kiếm, mỗi người cẩn thận chỉ mua một tờ.
May mà phù Giản Hoan mang theo không nhiều lắm, tám tờ liền bán trong chốc lát.
Lúc sau còn tới vài người, bởi vì không mua được rất là ảo não.
Khóe miệng Giản Hoan ẩn dưới mũ áo choàng điên cuồng nhếch lên: “Không có việc gì không có việc gì, buổi chiều ngày mai ta còn tới, đến lúc đó các ngươi đến sớm một chút, bằng không lại mua không được.”
Sau khi bán xong phù, Giản Hoan kiểm kê một chút tài sản, đêm nay làm ăn khá ổn, tổng cộng nhiều hơn ba trăm linh thạch.
Mắt nàng nhìn quầy hàng của Thẩm Tịch Chi vẫn đang nhiều người như cũ, cũng không rời đi ngay, Giản Hoan liền đi bộ vòng quanh, tìm được một địa phương bán lá bùa, mua ba trăm tờ, chỉ dùng hai trăm linh thạch, so sánh với Đa Bảo Các bán rẻ hơn nhiều.
Hiện tại đã là giờ hợi, đến giờ ngọ ngày mai mà muốn vẽ ba trăm lá bùa, thời gian sẽ không kịp.
Giản Hoan không hề trì hoãn, xoay người rời đi.
Thẩm Tịch Chi nhìn tu sĩ bên cạnh nhận lấy pháp khí, tính toán thời gian, cũng cảm thấy không sai biệt lắm.
Hắn đứng dậy: “Đa tạ các vị ủng hộ, hôm nay danh sách đã đủ, mọi người ngày mai sau giờ ngọ lại đến đây.”
Nói xong những lời này, hắn đem hai cái bao tải buộc kĩ, vác trên vai, cùng Giản Hoan chân trước chân sau rời đi.