Chương 11

Giản Hoan đi ra khỏi Tàng Tiên Lâu, vừa muốn đi vào trong rừng trúc, liền bị ngăn lại: “Từ từ.”

Nàng quay đầu lại, khi nhìn thấy Thẩm Tịch Chi , trong lòng hơi hơi kinh ngạc.

Vừa nãy người xếp hàng không phải còn rất nhiều sao, hắn như thế nào liền ra rồi?

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Giản Hoan không lộ ra chút sơ hở nào.

Nàng biểu hiện ra nghi ngờ hợp lý: “Ngươi là vị luyện khí đại sư kia đi? Xin hỏi các hạ kêu ta có chuyện gì?”

Thẩm Tịch Chi trầm mặc một lát, vừa định nói ra hắn là ai, Giản Hoan lại nói: “Các hạ là muốn tìm ta mua lá bùa sao?”

Thẩm Tịch Chi: “...”

Giản Hoan cười tủm tỉm: “Nói đến cũng là có duyên, quầy hàng của ngươi và ta đều liền nhau, ta có thể cho ngươi giảm giá chút...”

Thẩm Tịch Chi hạ mi mắt, thấp giọng nói: “Giản Hoan, là ta.”

Giản Hoan: “...”

Giản Hoan khϊếp sợ: “Ngươi như thế nào biết là ta?!”

Này mẹ nó, hắn như thế nào liền nhận ra ta?

Thẩm Tịch Chi lời ít ý nhiều: “Tay ngươi không che.”

Giản Hoan lập tức nâng lên đôi tay của chính mình nhìn nhìn, không nhìn ra có cái gì đặc biệt cả.

Vai ác quả nhiên là vai ác, dựa vào tay là có thể nhận ra nàng, thực ngầu nha.

Thẩm Tịch Chi hơi ngừng, lại nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng nhận ra ta.”

Giản Hoan: “? Ngươi không phải nói ra ngươi là ai sao?”

Thẩm Tịch Chi bình tĩnh mà nói ra sự thật: “Ta chỉ nói là ta.”

Giản Hoan: “...”

Ok đi.

“Ngươi tìm ta có việc?” Nếu đều biết đối phương nhận ra nhau, Giản Hoan cũng lười cùng hắn hàn huyên, nàng đang vội vàng đi ra ngoài tìm khách điếm vẽ bùa đây.

Thẩm Tịch Chi tiến lên một bước, đi đến bên cạnh nàng, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Đêm nay muốn ở cùng một chỗ hay không?”

Giản Hoan ngẩng đầu lên, đột nhiên không kịp phòng ngừa: “A?”

Cái quỷ gì?

Thẩm Tịch Chi mới vừa nãy có nghe được nàng nói ngày mai giờ ngọ còn muốn quay lại đây: “Đêm nay ngươi không phải cũng không trở về môn phái?”

Giản Hoan: “Đúng vậy...”

Thẩm Tịch Chi ừ một tiếng: “Ta cũng không trở về.”

“Hôm nay ta cả một đêm đều phải tu sửa pháp khí, tới khách điếm Thúy Hoa thuê một gian phòng, năm trăm văn một đêm.” Thẩm Tịch Chi nâng đòn gánh trên vai, “Ngươi cũng phải tìm nơi ở để vẽ bùa, sao không ở cùng nhau? Ngươi hai trăm rưỡi, ta hai trăm rưỡi, như thế nào?”

“...”

Giản Hoan ngước mắt, nhìn về phía hắn, cự tuyệt: “Không thế nào.”

Đại khái Thẩm Tịch Chi không nghĩ tới nàng sẽ cự tuyệt: “?”

Giản Hoan nghiêm túc nói: “Ta chỉ có thể tiếp thu ta hai trăm bốn chín, ngươi hai trăm năm mốt, như thế nào?”

Thẩm Tịch Chi có chút nghi hoặc, không quá rõ ràng nàng vì sao chấp nhất một văn tiền.

Nhưng hắn không hỏi, dứt khoát lưu loát gật đầu: “Được.”

Thành Lâm Tiên là một trong bảy thành lớn nhất đại lục Cửu Châu, lưng dựa phái Ngọc Thanh, giá cả khách điếm luôn luôn rất mắc.

Phòng ở khách điếm Thúy Hoa năm trăm văn một đêm, sau khi Thẩm Tịch Chi so sánh ba chỗ chọn lựa ra, lời nhất.

Nơi này vị trí hẻo lánh, bây giờ đã vào đêm khuya, lầu hai duy nhất một phòng còn sáng lên ánh nến.

Giản Hoan ngồi ở trước bàn, phù bút dừng ở trên lá bùa, tạo ra tiếng sàn sạt ma sát trên giấy.

Trước kia nàng vẽ một lá bùa cần mười lăm phút, bây giờ càng lúc càng thuần thục, mười lăm phút nàng liền có thể vẽ hai đến ba tờ phù.

Vì để tối ưu hóa hiệu quả và lợi ích một cách lớn nhất, Giản Hoan chỉ vẽ Truyền Tống Phù cùng Cấp Tốc Phù.

Truyền Tống Phù có thể cứu mạng, Cấp Tốc Phù có thể lên đường, là linh phù mà các tu sĩ ở nhà chuẩn bị khi đi xa, tác dụng mạnh, nhu cầu lớn, lợi nhuận cao.

Đường cong phức tạp của phù đã khắc sâu khắc ở trong đầu Giản Hoan, vẽ nhiều, nàng đều không cần tự hỏi, tay xoát xoát xoát là có thể vẽ ra liền.

Mới đầu nàng còn tinh tế tỉ mỉ, Giản Hoan bây giờ vẽ càng thêm qua loa, nhìn đường cong cơ hồ đều phải bay lên, phá tan trời cao.

Thẩm Tịch Chi ngồi xuống dưới đất tu sửa kiếm hình như có cảm giác, ngẩng đầu nhìn về phía nàng.