Chương 26.3: Nổ súng

Tô gia.

Tô Trạch kéo em trai ngồi trước bàn, nhìn chằm chằm cậu bưng thuốc lên uống, đây là điều Thẩm Thụy đã dặn hắn lúc trước.

Hắn hoảng hốt mà nhớ lại lúc cướp cò, Thẩm Thụy có lẽ thật sự đặt em trai ở trong lòng, mới có thể là người đầu tiên phát hiện có điểm không đúng.

Đương nhiên điều này cũng không có nghĩa là Tạ Bân không bằng cậu ta, chỉ là do vấn đề góc độ đứng, Tạ Bân đứng cùng hướng với huấn luyện viên, hai người đều không có phát hiện.

Mặc kệ như thế nào, em trai không sao là tốt rồi.

Tô Trạch uống một ngụm trà do dì chuẩn bị, hắn cũng cần phải trấn áp kinh sợ.

“A Nguyên, thuốc đắng quá thì uống một ngụm trà đè xuống đi, nếu như mệt thì ngủ đi, đến giờ ăn tối anh sẽ gọi em dậy."

“Vâng.”

Tô Nguyên uống xong hai ngụm liền trở về phòng.

Đứng ở trước cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy cây quế nở hoa sức sống bừng bừng.

Khác với các loài hoa khác, hoa quế nở tàn rồi, thì sẽ nở đợt thứ hai.

Tô Nguyên vẫn luôn nghĩ, đây là đang an ủi người ta rằng nó sẽ tiếp tục nở, hay là đang giãy giụa phút chót không muốn phai tàn.

Cậu cúi đầu vuốt ve lòng bàn tay ửng đỏ, là do phản lực khi bắn tạo thành.

Hôm nay thật sự quá manh động, nếu như chết ở trước mặt Tô Trạch, sợ là sẽ lưu lại ấn tượng không thể xóa nhòa cho anh ấy, như vậy thì không đúng với ý định ban đầu của cậu.

Chỉ là sức hấp dẫn của súng thật sự quá lớn, cậu nhất thời không nhịn được bị mê hoặc.

Nhưng mà cũng không sao cả, Tô Nguyên nhẹ nhàng cười trước cây quế.

Trên đời này có 800 vạn loại cách chết, ai cũng ngăn không được người một lòng muốn chết.

Kín đáo chút là được.

.----------------------------------------+-------------------------------------------------------------

Thực mau, đã đến tiệc sinh nhật của Tô Trạch.

Tô gia đèn đuốc sáng trưng, hoa viên phía sau cũng được bố trí tỉ mỉ, theo hình thức tiệc đứng.

Bởi vì là trường hợp trang trọng, Tô Nguyên cũng mặc tây trang, chỉ là không có làm tóc, dù sao thì vai chính hôm nay cũng là Tô Trạch.

“Anh cả, sinh nhật vui vẻ.”

Tô Nguyên tặng một hộp quà nhỏ cậu cầm trên tay.

Cậu chọn một cái nút tay áo màu xanh ngọc ở trên mạng, chỉ liếc mắt một cái liền cảm thấy rất hợp với Tô Trạch.

Hơn nữa nhãn hiệu này giao hàng trực tiếp đến nhà, đỡ mất công đi ra ngoài.

“Tô Trạch, sinh nhật vui vẻ.”

Tạ Bân tới sớm, đưa quà tặng cho Tô Trạch.

Sau đó nhẹ mỉm cười, nói với Tô Nguyên, “A Nguyên khi nào mừng sinh nhật? Tôi cũng phải chuẩn bị thật sớm."

Tô Nguyên rũ mắt xuống, “Không cần, cảm ơn. Sinh nhật tôi vào mùng một đầu năm, không tiện đâu.

Hơn nữa cậu cũng không chờ nổi đón sinh nhật, cũng sẽ không thấy được mặt trời ngày mùng một đầu năm.

“Vậy sao,” Tạ Bân sao lại không biết sinh nhật của Tô Nguyên, chỉ là lừa cậu “Không sao, không cần hâm mộ anh cả của em, tôi khẳng định sẽ tặng quà cho em, nói không chừng ... thật sự có thể cùng em tổ chức sinh nhật."

Tô Trạch giật giật khóe miệng, người này thật sự không coi mình là người ngoài nữa rồi sao?

“A Nguyên, dẫn Tạ Bân tìm chỗ ngồi đi, hôm nay anh cả bận rộn, em giúp anh tiếp đón một chút.”

Nói xong chớp chớp mắt với Tạ Bân.

Hắn chỉ có thể giúp được tới đây.

Nếu như không thể làm cho em trai vui vẻ, thì hắn đành phải đổi một đối tượng làm quen khác cho em trai.

Tạ Bân đè nhẹ mắt kính, khóe miệng hơi cong, “Được, vậy cảm ơn A Nguyên nhé.”

Tô Nguyên có chút ngơ ngác mà nhìn vào mắt anh cả, vừa rồi nhiều người như vậy tới tặng quà, lại chỉ kêu cậu chiêu đãi Tạ Bân.

Quả nhiên là khách hàng quan trọng sao?

Vậy được rồi, dù sao cậu cũng ăn cơm Tô gia.

“Vâng, anh.”

Tô Nguyên sóng vai với Tạ Bân nước đến hoa viên phía sau, dọc đường đi có rất nhiều người tự cho là kín đáo mà đánh giá.

“Tôi tưởng Tô Trạch mời nhiều người như vậy là để cho em trai xem mắt, như thế nào lại để cậu ấy tiếp đãi riêng một người đàn ông rồi?”

“Tô Trạch không thể cho chúng ta một chút cơ hội nào sao? Tiên nữ tôi đây tức giận rồi á”

“Chẳng lẽ chúng ta hiểu sai ý, Tô Trạch là để cho chính mình xem mắt?”

“Cũng không phải không có khả năng đâu, anh ta cũng sắp 30 rồi, lớn lên cũng rất đẹp zai, nhưng mà……”

“Nhưng kém xa so với em trai của anh ta, tôi mặc kệ, trước khi việc của Tô Nguyên chưa xong thì tôi sẽ không suy xét anh ta đâu.”

Đương nhiên, nhóm tiểu thư nhà giàu này chỉ khe khẽ nói nhỏ, Tô Nguyên không hề nghe thấy.

Cậu dẫn Tạ Bân đi tìm một góc an tĩnh góc ngồi xuống, tránh chỗ đông người.

“A Nguyên có thể uống rượu không?” Tạ Bân khẽ cười một tiếng, nhẹ lắc lắc ly rượu, “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là cảm thấy, nhìn em có vẻ không giống người từng uống rượu.”

Giống như chú nai con trên núi chưa từng gặp người, nét ngây thơ đơn thuần trong mắt chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy rõ ràng.

Tô Nguyên nghe vậy uống một ngụm nhỏ, lại gần như không nuốt nổi muốn phun ra, thật vất vả nuốt xuống xong lại giả vờ như không có việc gì mà nói, “Đều là nước cả, không có gì khác nhau.”

Cậu thực sự chưa từng uống rượu.

Cồn có thể làm cho thần kinh con người tê mỏi, trong thời gian ngắn có lẽ có thể làm cho người ta quên đi đau khổ, nhưng cũng chỉ là bịt tai trộm chuông thôi.

“Ừm ừm ừm, em nói gì cũng đúng.” Tạ Bân nhìn vào gương mặt mỹ nhân thoáng chốc đỏ lên, hai mắt phủ kín một màng nước mỏng, lại còn đang cố gắng trấn định.

Tô Nguyên cảm thấy có chút không ổn, nguyên thân cũng chưa từng uống rượu, không nghĩ tới phản ứng lại lớn như vậy, đầu của cậu đã có chút choáng rồi.

“Xin lỗi, tôi không thoải mái lắm, muốn về phòng nghỉ ngơi một chút.”

Tạ Bân thong thả ung dung mà cười một cái, buông chén rượu trong tay ra, “Được thôi, tôi đưa em đi.”