Chương 27.1: Lại là xem mắt

Chương 27

Tô Nguyên đứng lên, thân thể hơi nghiêng ngả, “Không cần, tôi tự đi là được.”

Đây là nhà cậu, sao phải cần có người dẫn chứ?

Tạ Bân nhìn mỹ nhân dáng vẻ hơi say, căn bản không yên tâm để một mình cậu đi về phòng.

Người mơ ước Tô Nguyên nhiều như vậy, khó tránh khỏi có người sẽ dùng một số thủ đoạn đen tối.

Hắn thầm than rồi đỡ lấy cánh tay Tô Nguyên, dường như thật sự chỉ là thuận tay giúp một chút.

“Hôm nay Tô Trạch phải tiếp đãi quá nhiều người, vẫn đừng nên quấy rầy cậu ấy, đi thôi để tôi dẫn cậu đi.”

Lúc này, một trận gió thoảng qua, trong không khí tức khắc truyền đến một làn hương hoa quế nhè nhẹ.

Tô Nguyên cũng tỉnh rượu một chút, nhẹ nhàng rút cánh tay bị Tạ Bân nắm lấy về, đôi tay che lại khuôn mặt hơi nóng của mình, muốn đi uống chút thuốc giải rượu.

Đột nhiên nhìn đến một góc cách đó không xa, nơi đó có một cái vòi nước.

Tô Nguyên đi qua ngồi xổm trên mặt đất, hất nước lên mặt mình, từng chút từng chút bọt nước từ mi mắt chảy xuống cằm, uốn lượn nhỏ giọt rồi làm áo sơ mi cũng ướt một chút.

“Thôi được rồi, tôi khá hơn nhiều rồi.”

Tuy nói như thế, nhưng lúc Tô Nguyên đứng dậy không nhanh nhẹn lắm, vẫn phải để Tạ Bân kéo một cái.

Tô Nguyên vẩy vẩy nước trên tay về phía không có ai, nói cảm ơn.

Nơi này ánh đèn lờ mờ, nhưng người ngoài nhìn thì thấy cậu lại trắng đến sáng lên, chút nước còn sót lại trên mặt còn phản xạ chút ánh sáng, lông mi nhẹ nhàng rủ xuống, vô cùng mê người.

Tạ Bân không nói lời nào mà nhìn hồi lâu, thần sắc khó lường, không ngừng chuyển động ngọc ban chỉ trên tay để áp chế du͙© vọиɠ nội tâm.

Tô Nguyên nhẹ ngửi trong không khí mùi hương, chậm rãi hướng cây hoa quế đi đến.

Cái cây nép mình tại một góc hậu hoa viên, mỗi lần về nhà Tô Nguyên đều đứng ngây ngốc trong phòng của rồi nhìn từ xa.

Trường hợp như bây giờ cũng không tiện rời đi, thôi thì đi ngắm hoa một chút, cũng làm cho mình vui lên một tí.

Tạ Bân không nhanh không chậm mà theo sau Tô Nguyên, hắn đã sớm điều tra cuộc sống và sở thích của Tô Nguyên, nên đã biết trước đó không lâu Tô Trạch bứng một cây hoa quế về trồng, lúc hai người họ nói chuyện phiếm còn từng nhắc đến.

“Nghe Tô Trạch nói, cây hoa quế là cậu ấy cố ý trồng vì em, em quả nhiên thực thích. Đêm đó ở Bạch Nguyệt Hiên, em cũng bẻ một cành hoa quế, nhưng sau đó cành hoa quế kia vẫn chưa bị mang đi.”

“Sao anh lại biết được?” Tô Nguyên sững sờ ở tại chỗ, vành tai đều đỏ lên, ngượng ngùng nhìn hoa quế vừa bị bẻ trên tay.

“Đúng vậy, tôi thích chiết hoa quế, sau đó cắm ở trong phòng. Ngày đó vốn định mang về, lúc đi lại quên mất, hiện tại ngẫm lại có chút đáng tiếc.”

Cành hoa quế này cũng nở rất đẹp, cánh nào cũng nở rộ ra, hoa tuy nhỏ nhưng đẹp mắt cực kỳ.

Tạ Bân nhẹ nhàng đẩy gọng kính trên mũi, khóe miệng khẽ nhếch, “Không đáng tiếc.”

Hắn thấy Tô Nguyên đảo mắt, hơi nước ở trong mắt dường như hơi run rẩy.

“Sau đó, tôi đem cành hoa quế kia cắm xuống đất, hiện giờ đã mọc rễ nảy mầm. Chờ nó lớn lên chút, lại phân cây thành một mảnh rừng hoa quế , đến lúc đó A Nguyên muốn chiết bao nhiêu liền chiết bấy nhiêu."

Thanh âm này cực kỳ ôn nhu, âm cuối mang theo một tia triền miên, giống như đang thủ thỉ với tình nhân.

Tô Nguyên tránh né ánh mắt nhiệt tình đó, an tĩnh không nói.

Tạ Bân liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của cậu, “Em hắn là rất khó hiểu, hôm nay nhiều người tới như vậy, vì sao Tô Trạch lại cố tình để cho em chiêu đãi mình tôi.”

Đám đông tò mò nhìn qua, hắn lại ghé sát vào Tô Nguyên cười cười, “Bởi vì, anh trai em tự sắp xếp cho chúng ta —— xem mắt đó.”

Lúc hai chữ cuối cùng thốt ra, Tô Nguyên đột nhiên mở to hai mắt.

Bởi vì dựa quá gần, Tạ Bân thậm chí có thể nhìn thấy được trong mắt Tô Nguyên tràn đầy ảnh ngược của mình, hắn vừa lòng cười.

“…… Xem mắt á?”

Tô Nguyên khó có thể tin mà lui về phía sau một bước.

Anh của cậu vậy mà thật sự tìm một người đàn ông cùng cậu xem mắt.

Tô Nguyên lấy lại bình tĩnh, đối với chuyện này không thể tiếp thu, lắc đầu nói, “Xin lỗi, anh tôi hiểu lầm rồi, tôi cũng không thích đàn ông.”

Cậu thấy người đối diện bật ra một tiếng cười nhẹ trong cổ họng.

"Thật không? Nhưng tôi cũng không cảm thấy em thích con gái. Ở đây nhiều tiểu thư xinh đẹp như vậy, chưa thấy em liếc mắt một chút nào.”

Tô Nguyên kỳ thật cũng không thích con gái, đang muốn phản bác, lại thấy đối phương vươn ra ngón tay quơ quơ.

“Những thứ Thẩm Thụy có thể cho em, tôi cũng có thể, hơn nữa so với cậu ta càng nhiều hơn. Tôi đã hứa với Tô Trạch, sau khi kết hôn em có thể sở hữu một nửa tài sản cá nhân của tôi, cũng đủ cho em mỗi năm đúc vài cái tượng vàng. Thành ý như vậy có đủ lay động em để cho tôi một cơ hội không?”

Tạ Bân dù gấp vẫn ung dung mà đứng ở tại chỗ, không có dựa gần thêm, hắn thực tự tin không ai có thể ra giá hoặc là tỏ thành ý như vậy.

Tô Nguyên trầm mặc nhìn cái ngọc ban chỉ không ngừng chuyển kia, dường như có thợ săn đang giăng lưới chờ bắt cậu.

Cậu không biết anh cả có ý tứ gì, nhưng cũng không đến mức bán đứng em trai đâu ha.

“Nếu như…… tôi cự tuyệt,” Tô Nguyên đánh đánh lưỡi, uyển chuyển mở miệng nói, “Sẽ ảnh hưởng hợp tác của công ty hai bên sao?”

Tạ Bân đảo không nghĩ tới cậu lại mẫn cảm như vậy, lại lập tức nghĩ đến điểm quan trọng, nghĩ nghĩ rồi nói, “Có lẽ vậy.”

Nếu như thế nào đều không đả động được mỹ nhân, hắn cũng không biết chính mình sẽ như thế nào.

Uy hϊếp? Cầm tù? Hay là bức hôn?

Kỳ thật hắn cũng không muốn thô lỗ với mỹ nhân, đôi bên tình nguyện mới là chuyện tốt, nhưng ai bảo cậu khiến cho hắn nhất kiến chung tình?

Hơn nữa còn bị mê hoặc đến khó mà tự kềm chế, cam nguyện nhường ra một nửa gia sản, chỉ cầu hai người kết duyên.

“…… Vậy cảm ơn anh,” Tô Nguyên châm chước dùng từ, lâu rồi không có uyển chuyển như vậy, “Chỉ là tôi còn nhỏ, muốn…… đợi hai năm nữa lại suy xét.”

Tạ Bân không nói gì, lẳng lặng mà nhìn cậu.

Tô Nguyên tự nhiên cảm nhận được một trận tim đập nhanh, giống như dưới gương mặt vẫn mang theo ý cười kia của đối phương là một mặt khủng bố không thể tưởng tượng nổi sắp bị xé rách, sau đó nuốt chửng cậu.