Chương 22.2: Bắt đầu làm lễ

Thẩm Thụy dừng bước một chút, sau đó dường như không có việc gì mà tiếp tục đi về phía trước.

Ngày ấy lúc anh ký hợp đồng ở Ôn gia, đã nói rõ trước khi buổi làm lễ bắt đầu, chuyện này không được truyền ra, chính là không muốn Tô Trạch đến cản trở.

Nhưng sau hôm nay, giấu cũng không giấu được.

Dù sao ván đã đóng thuyền, Tô Trạch cũng không có cách nào.

“Đại sư Pháp Ninh,” Thẩm Thụy chắp tay trước ngực, cùng Tô Nguyên hành lễ với ông ấy.

“Thẩm thí chủ quả nhiên uy tín, mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ đợi giờ lành.” Pháp Ninh lại giới thiệu vài vị cao tăng lớn tuổi bên cạnh, hai bên chào hỏi nhau.

“Đây cũng là chuyện lớn trong Phật giáo, lão nạp cố ý mời vài vị cao tăng, trợ giúp chúng ta một tay.”

Thẩm Thụy nghiêm nghị, “Đa tạ các vị, sau khi xong việc, Thẩm gia cũng sẽ cúng dường cho vài ngôi chùa, chủ yếu là tấm lòng.”

Vài vị cao tăng mặt như gió xuân, cùng nói cảm ơn.

10 giờ sáng, lễ cầu phúc chính thức bắt đầu.

Thẩm Thụy cùng Tô Nguyên đứng ở tiền điện, hai người đều là một thân trang phục thường ngày màu trắng đơn giản, có vẻ cực kỳ xứng đôi.

Bình Khương xem đến trợn tròn mắt, “Hóa ra lại là như thế……”

Chuyện xây tượng vàng này, Thẩm Thụy là cầu nguyện vì Tô Nguyên!

Trong đám người, Tạ Bân, Ôn Dĩ Đồng cùng Hướng Chi Nhu cũng ở cách đó không xa ngắm nhìn.

Bọn họ đã đồng ý với Thẩm Thụy không truyền ra bên ngoài, chỉ tự mình tiến đến xem lễ.

Hai ngày trước Ôn Dĩ Đồng hẹn Hướng Chi Nhu cùng ra ngoài, lại chưa cho biết lý do, cho tới bây giờ cô ấy mới biết là tới xem lễ.

Hướng Chi Nhu cắn răng, “Thẩm Thụy này rốt cuộc cầu nguyện cái gì? Lại cực kỳ phô trương như vậy.”

Cô rất nghẹn khuất, Hướng gia tuy rằng có mỏ vàng, nhưng cũng không có khả năng tiêu nhiều tiền như vậy.

Tối hôm qua cô thật vất vả xin xỏ ba mẹ, hỏi Tô Trạch xin được WeChat Tô Nguyên, nhưng cô còn chưa kịp kết bạn, hôm nay liền phát hiện có một tình địch vô cùng mạnh cạnh tranh.

Cái loại mà vội vàng rải tiền như này.

Cô không thể rải nhiều hơn anh ta á!!

Hướng Chi Nhu đau lòng mà nhìn Tô Nguyên thiên tư tuyệt lệ, gần như sắp khóc.

Tạ Bân liếc nhìn cô một cái, hoàn toàn không đem Hướng Chi Nhu để vào mắt, đối thủ của hắn chỉ có Thẩm Thụy.

Hắn xoa xoa đôi mắt vàng kim, trong mắt chứa ý nhất định phải có được nhìn về hướng Tô Nguyên.

Một tiếng chuông vang vang lên ——

Thẩm Thụy lấy chìa khóa, mở cái rương lớn ra.

Dưới ánh mặt trời, một mảnh ánh vàng rực rỡ lộ ra trước mọi người.

Đám người lập tức liền oanh động, đều muốn tới gần quan sát lại bị nhóm võ tăng ngăn cản, không thể nào bước vào một bước.

“Nhiều vàng như vậy, chúng ta đây là được chứng kiến lịch sử đúng không”

“Nghe nói cuối năm phải xây xong, sang năm là có thể nhìn thấy tượng Phật hoàn toàn mới”

“Ơ sao cô lại không nói gì? Không phải nói muốn xem tiên nhân sao?”

“…… Thật đúng là, ngoan ngoãn, lớn lên như này làm cho người ta thương quá, nếu là tôi thì cũng vui lòng táng gia bại sản để cầu phúc cho cậu ấy thôi”

“Chậc còn phải nói á, tôi một ông già nhìn thấy, cũng luyến tiếc khi cậu ấy nhíu mày đó”

Mọi người cạn lời mà liếc nhìn người nọ một cái, lại an tĩnh lại tiếp tục xem lễ.

Trong đám người có mấy người hung hãn, gắt gao mà nhìn chằm chằm Thẩm Thụy cùng Tô Nguyên, trong mắt tràn đầy tham lam nhìn đống vàng.

Đưa mắt ra hiệu cho nhau, có người lấy ra di động, chụp mấy tấm ảnh của hai người.

Giữa sân ——

Thẩm Thụy đốt hương , đặt trên trán, thành kính hô to, “Hôm nay Thẩm Thụy xin xây tượng vàng cho Phật tổ, lại cầu cho Tô Nguyên sống lâu trăm tuổi, vạn mong Phật Tổ rủ lòng thương.”

Tô Nguyên nhìn bóng dáng Thẩm Thụy, chưa bao giờ thấy anh nghiêm túc như thế.

【 nhân sinh vô thường, nếu như cầu mà không được, chỉ mong Phật Tổ phù hộ Thẩm Thụy, sống lâu trăm tuổi, bình an vui vẻ. 】

Đại sư Pháp Ninh đi đến phía trước hai người, một tiểu tăng bên cạnh mang bút mực sang.

“Mời viết tên Tô Nguyên lên trên, bảng tên này khắc trên ngọc trắng thượng hạng, cung phụng trước Phật trong hai trăm năm.”

Thẩm Thụy cầm lấy bút lông, nắn nót viết hai chữ Tô Nguyên, từng nét bút đều mang theo tình yêu tràn đầy.

Pháp Ninh một tay là lễ, trong đôi mắt nhìn Tô Nguyên có ánh sáng vô tận, tựa như có năm tháng chảy xuôi trong đó, phong phạm cao tăng lộ ra không thể nghi ngờ.

“Tô Nguyên tiểu hữu, trong năm nay cần bảo trọng nhiều hơn, không được để Phật châu rời khỏi người. Đợi đến lúc xây xong tượng vàng, tiến đến thắp cho Phật Tổ nén hương đầu tiên, sau này nhất định có thể sống lâu trăm tuổi. A di đà phật.”

Tô Nguyên bị kia ánh mắt nhìn thẳng, thế nhưng nhất thời không có phục hồi tinh thần lại.

Dường như trong thân thể nhiều thêm cái gì, củng cố linh hồn lúc nào cũng sắp sửa tan thành mây khói của cậu.

Các tăng nhân trong chùa đều nối đuôi nhau mà vào, ngồi trên đệm hương bồ trước Bảo Điện Đại Hùng, bắt đầu niệm cầu phúc.

Hàng trước nhất đều là cao tăng lớn tuổi, râu tóc bạc trắng, không ngừng xoay xoay Phật châu trong tay.

Thật nhiều tín đồ đều nhận ra ——

“Đây là phương trượng của Bạch Vân Tự đúng không? Sao ông ấy cũng tới?”

“Trụ trì Phổ Hoành Tự cũng tới, năm ngoái lúc cầu phúc trừ tịch tôi đã thấy một lần”

“Tôi nói tôi nói, mấy vị ngồi hàng đầu kia đều là cao tăng chùa lớn trong nước, chùa Thiên Chiếu mặt mũi thật lớn”

“Không phải mặt mũi chùa Thiên Chiếu lớn, mà là vì xây tượng vàng cho Phật Tổ mặt mũi lớn, trên trăm năm đều chưa có việc lớn như vậy xảy ra”

……

Làm lễ mãi đến giữa trưa mới kết thúc, hai người dùng bữa cơm chay liền rời đi.

Trở lại phòng ngủ, Tô Nguyên nhìn chăm chú Thẩm Thụy, cảm giác mơ hồ lúc trước vào giờ phút này rốt cuộc cũng rõ ràng.

Cũng coi như đã hiểu mọi hành động của Thẩm Thụy với cậu từ lúc mới gặp nhau, chưa từng mở miệng nhưng cũng chưa từng che giấu tâm tư, nhưng cậu lại cho rằng chỉ là tình bạn.

“Thẩm Thụy, cậu thích tôi có đúng không?”

Editor: hẹn mọi người đọc diễn biến tiếp theo vào sáng mai aaaaaaaaaaa. Muộn rồi hong edit thêm được T_T