Chương 16: Hộ sơn đại trận

Chỉ là không bao lâu sau có người gõ cửa bên ngoài, Bạch Thính Tuyền cho rằng Ngụy Huân lo lắng cho Bạch Bạch lại vượt núi băng đèo tới tìm nó, cậu liền tùy ý đáp một tiếng "Vào đi".

Cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, Bạch Thính Tuyền ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Ôn Chỉ mặc một bộ bạch y, trong tay mang theo một con chim màu sắc diễm lệ, sắc mặt hơi nghi hoặc: "Thính Tuyền, xảy ra chuyện gì?”

Bạch Thính Tuyền lập tức từ trên ghế đứng lên, cúi đầu chào hỏi Ôn Chỉ: "Sư tôn..."

Cậu lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Chỉ.

Con chim kia cẩn thận cuộn mình lại, cố gắng thu hồi lông vũ của mình, một đôi mắt đậu xanh nhỏ ủy khuất đáng thương hề hề, khủng hoảng lại bất lực cố gắng không khóc, đôi cánh nhỏ ôm bụng mình, dường như cầu cứu nhìn về phía Bạch Thính Tuyền.

Ôn Chỉ khẽ nhíu mày: "Thính Tuyền, con chim này từ đâu tới?”

Bạch Thính Tuyền bịa đặt lung tung: "Hẳn là từ trên trời rơi xuống.”

Ôn Chỉ nhìn con chim nơm nớp lo sợ trong tay mình, chậm rãi nói: "Vi sư vừa nhìn thấy, nó bị ném ra từ trong phòng con..."

Đúng vào lúc này, Bạch Bạch nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tò mò thò đầu ra, Bạch Thính Tuyền cũng không biết gân nào sai, dấu đầu hở đuôi ấn cái đầu trắng như tuyết kia trở về.

Ôn Chỉ nhíu mày rồi lại buông lỏng, hắn giống như là bỗng nhiên hiểu được cái gì, để con chim trong tay đặt sang một bên, làm bộ như không phát hiện Bạch Bạch, cũng không truy cứu nguyên nhân xuất hiện con chim này cùng linh sủng kia, nghiêm mặt nói: "Thính Tuyền, vi sư qua đây có một chuyện muốn nói cho con biết.”

Bạch Thính Tuyền dùng chân lặng lẽ đẩy Bạch Bạch vào trong rồi hỏi: "Sư tôn có chuyện gì?”

Ôn Chỉ lạnh nhạt nói: "Phái Thanh Phong cùng Lang Kiếm tông giao hảo đã lâu, hai ngày nữa sẽ có đệ tử tới đây trao đổi học tập, đến lúc đó hộ sơn đại trận của Lang Kiếm tông sẽ tu sửa hai canh giờ, Thính Tuyền, hai canh giờ này nhất định phải canh kỹ... Chú ý an toàn.”

Bạch Thính Tuyền gật đầu: "Đệ tử đã hiểu.”

Hình như Ôn Chỉ đến đây thật sự chỉ vì nói cho cậu biết chuyện này, hắn thấy Bạch Thính Tuyền nghe hiểu liền yên lòng, trước khi đi bỗng nhiên quay đầu lại: "ThínhTuyền.”

Bạch Thính Tuyền có chút chột dạ ngẩng đầu.

"Khí hậu trên Thính Tuyết phong khắc nghiệt, động vật bình thường sợ khó sống được, nếu con có cần gì có thể đi tìm Tuế Lam."

Bạch Thính Tuyền trong nháy mắt liền hiểu lời Ôn Chỉ nói, cậu biết Ôn Chỉ đây là ngầm đồng ý cho cậu nuôi chó và chim, cậu vụиɠ ŧяộʍ cười hai tiếng, sau đó mới nghiêm mặt nói: "Đệ tử đã biết, cảm ơn sư tôn.”

Ôn Chỉ tựa hồ cũng rất hài lòng với câu trả lời của Bạch Thính Tuyền, hắn gật đầu, đẩy cửa rời đi.

Bạch Thính Tuyền nhìn bóng lưng Ôn Chỉ dần dần đi xa, trong nháy mắt đó cậu cảm thấy Ôn Chỉ giống như cố ý tới dặn dò cậu một tiếng "Chú ý an toàn".

Sau khi Ôn Chỉ rời đi, Hồng Vũ mới thả lỏng toàn thân, hắn co quắp nằm thành một đống, hữu khí vô lực nói: "Chủ nhân, Thương Lãng Quân thật đáng sợ.”

Bạch Thính Tuyền liếc nó một cái: "Nếu sau này ngươi lại nói những lời không có đầu óc, ta sẽ ném ngươi vào thư phòng của Thương Lãng Quân.”

Hồng Vũ "ríu rít" một tiếng, lúc này mới khôi phục đứng đắn hỏi: "Chủ nhân, vừa rồi Thương Lãng Quân nói, nếu như những đệ tử Phái Thanh Phong đến đây, hộ sơn đại trận đóng sẽ như thế nào, ngài sẽ gặp nguy hiểm sao?”

Bạch Bạch ở một bên tự giải trí, ngược lại làm cho người ta bớt lo, Bạch Thính Tuyền quay đầu trở về, lắc đầu: "Chắc là không đâu.”

Trong nguyên tác, chuyện này không có trong cốt truyện chính, chẳng qua chỉ sơ lược thôi, này là nơi nhân vật thụ chính bị người trong tông môn vu khống nên Bạch Thính Tuyền có chút ấn tượng, sau đó là cốt truyện vả mặt của nhân vật thụ chính, cũng không quan trọng, bởi vậy Bạch Thính Tuyền cũng không biết mình ở chỗ này sẽ phát sinh chuyện gì.

Nhưng về Phái Thanh Phong, cậu ngược lại có chút ấn tượng.

Phái Thanh Phong là tông môn hiếm hoi trong Tu Chân giới so với Lang Kiếm tông tư lịch còn sâu hơn, chẳng qua Phái Thanh Phong mặc thủ thành quy(1), không hiểu thay đổi, những quy củ rườm rà hết cái khác đến cái khác, dần dà thực lực của Phái Thanh Phong không bằng mấy đại tông môn khác, cũng dần dần không thu được đệ tử thiên phú tốt, hiện giờ chỉ có thể coi là nhị lưu tông môn.

Nhưng mà lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, nội tình Phái Thanh Phong không thể khinh thường.

Lang Kiếm Tông cố ý lấy loại đại lễ tạm đóng hộ sơn đại trận này để nghênh đón Phái Thanh Phong cũng có thể chứng minh địa vị hiện giờ trong Tu Chân giới.

Bạch Thính Tuyền bổ sung: "Nhưng Lang Kiếm Tông canh giữ núi Lệ, nếu đóng hộ sơn đại trận, khó tránh khỏi có vài đồ vật bẩn thỉu xông vào, ta chỉ cần thanh trừ mấy thứ này là được, sẽ không có việc gì.”

Nghe Bạch Thính Tuyền nói như vậy, Hồng Vũ mới yên lòng, lại lải nhải nói chuyện ma tông bên kia với Bạch Thính Tuyền.

Đơn giản chính là tông chủ anh minh thần võ cỡ nào, không chỉ đánh lui yêu tộc tới xâm phạm còn gánh vác trách nhiệm lớn lao phục hưng ma tông, Bạch Thính Tuyền nghe đến lỗ tai kết thành kén, ngáp liên tục, lập tức lại cầm lấy kiếm, không để ý Hồng Vũ lải nhải, đi ra sân luyện kiếm.

—-------

Dương Loan phong, phòng đệ tử.

Lý Vấn Thanh ngồi trên ghế, ánh mắt âm u, chung quanh vây quanh mấy đệ tử, luôn mồm luôn miệng nói: "Khẳng định là dư nghiệt ma tông kia dùng tà môn ngoại đạo, bằng không Vấn Thanh làm sao có thể thua.”

Lại có một đệ tử áo tím nói: "Theo ta thấy, nhất định là hắn động tay động chân lên trúc kiếm, hoặc là hạ mê dược, hoặc là hạ cấm chế, tóm lại bằng bản lĩnh phế vật của hắn còn bị phong ấn năng lực ma tu, làm sao có thể rõ ràng đấu kiếm với Vấn Thanh như vậy.”

Lý Vấn Thanh chê bọn họ ầm ĩ, khoát tay áo: "Đừng ầm ĩ nữa, hội hoa pháp ta chính là thua hắn nhưng chỉ có thể coi như hắn giẫm phải vận cứt chó, bằng không hắn chỉ là phế vật, dựa vào cái gì có thể được Thương Lãng Quân ưu ái.”

Khi hắn ta nói chuyện, cả phòng ngay lập tức im lặng.

Chỉ mới ngắn ngủi mấy ngày, hắn ngược lại thật sự có một đám người ủng hộ trung thành.

Đệ tử áo tím bỗng nhiên nói: "Vấn Thanh, ta ngược lại có một kế, có thể làm cho Thương Lãng Quân nhận ra bộ mặt thật của Bạch Thính Tuyền, ta cam đoan, nếu làm theo ta, Thương Lãng Quân sẽ đem dư nghiệt ma tông kia trục xuất khỏi sư môn là xử phạt nhẹ nhất.”

Lý Vấn Thanh bỗng nhiên có hứng thú, hắn ngồi thẳng người hỏi: “Phương pháp gì?”

Đệ tử áo tím thần bí nói: "Ta nghe nói hai ngày nữa Phái Thanh Phong không phải muốn tới đây sao..."

—------

Bạch Thính Tuyền cảm thấy mình đến kỳ bình cảnh.

Hai ngày nay Ôn Chỉ đều chỉ đạo kiếm thuật và pháp thuật cho cậu, Bạch Thính Tuyền đều nghe hiểu cũng có thể lý giải, nhưng hết lần này tới lần khác không cách nào thuận lợi vận chuyển linh lực, cho dù chó ngáp phải ruồi đạt được hiệu quả mong muốn, nhưng muốn làm lại thì lại không làm cách nào làm ra được.

Bạch Thính Tuyền có chút nản lòng, Ôn Chỉ lại lạnh nhạt nói: "Thính Tuyền, kiếm tu cùng ma tu khác nhau, kiếm tu tu chính là tâm, tuyệt đối không thể nóng nảy, Thính Tuyền, củng cố tâm cảnh mới là chuyện con cần làm bây giờ nhất.”

Bạch Thính Tuyền cũng không biết làm một kiếm tu sẽ khó khăn như vậy, cậu thu kiếm, nhíu mày nói: "Cảm ơn sư tôn chỉ dạy.”

Ôn Chỉ nhìn bóng lưng Bạch Thính Tuyền, không nhịn được nói một tiếng: "Thính Tuyền, hai canh giờ ngày mai hộ sơn đại trận tạm đóng, cẩn thận là trên hết.”

Bạch Thính Tuyền xoay người lại hướng Ôn Chỉ hành lễ, trở về phòng, trong lòng lo lắng cùng băn khoăn mình tiến vào giai đoạn bình cảnh.

Ôn Chỉ lại đứng tại chỗ, nhéo nhéo mi tâm.

Tâm trí hắn không cách nào yên tâm, ngày mai sợ sẽ xảy ra chuyện.

Bạch Thính Tuyền sau khi trở lại tiểu viện của mình, nhìn chim và chó đánh thành một đoàn, chỉ cảm thấy đau đầu: "Hồng Vũ, ngươi thật sự coi mình là linh sủng của ta sao, ngươi vô duyên vô cớ đi trêu chọc Bạch Bạch làm cái gì.”

Hồng Vũ "cạc cạc" kêu thảm thiết hai tiếng, cố gắng kéo cánh mình từ trong miệng Bạch Bạch ra, ủy khuất nói: "Chủ nhân, rõ ràng là tiểu súc sinh kia đánh lén ta trước, ta đương nhiên biết ta mới là bảo bối của chủ nhân nhưng nó không biết..."

Bạch Bạch cong lưng, phun ra đầy miệng lông chim, sau đó mắt đầy cừu hận nhìn về phía Hồng Vũ.

Bạch Thính Tuyền nghĩ mãi không ra, rõ ràng mình không thích những mấy con chó mèo này nhưng thể chất trời sinh hấp dẫn chó mèo, điều này làm cho cậu cực kỳ khổ não.

Thật vất vả mới xử lý được đống hỗn độn này, Bạch Thính Tuyền mới trở về giường ngủ.

Ngày mai đệ tử Phái Thanh Phong đến, mọi việc đều không thể qua loa được.

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời lóng lánh, ngay cả trên Thính Tuyết phong cũng cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không gặp, Bạch Thính Tuyền khóa chặt cửa sổ, còn cảnh cáo Hồng Vũ nhất định phải nhìn chằm chằm vào Bạch Bạch, bằng không sẽ đem Hồng Vũ nhổ sạch lông hầm canh uống.

Hồng Vũ "ríu rít" đáp ứng.

Kim Lộc Đài được ánh mặt trời mạ một lớp vàng, ngạo nghễ đứng trên núi Lệ càng lộ ra ánh sáng lấp lánh.

Các đệ tử Thanh Phong khoảng chừng giờ tỵ mới đến, các trưởng lão trong tông vừa đến Kim Lộc Đài đã nhập tọa.

Bận rộn chính là một đám đệ tử cùng đệ tử quản sự, bọn họ nhiều lần xác nhận công việc tạm đóng hộ sơn đại trận, bảo đảm sẽ không xảy ra sai sót gì.

Giữa giờ thìn, đóng hộ sơn đại trận của Lang Kiếm Tông.

Linh lưu bàng bạc từ chân trời tràn ra bốn phía, thất thải lưu quang, đó là một loại hùng vĩ không cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả, Bạch Thính Tuyền ngửa đầu nhìn quang mang tựa hồ không chân thật tồn tại kia, ánh mắt khẽ động.

Lang Kiếm tông nằm trên núi Lệ, phía bắc núi Lệ chính là khu vực hoạt động tích cực nhất của yêu tộc, hai canh giờ này, đó là thời gian cực hạn của tất cả mọi người có thể kịp thanh trừ yêu tộc xâm lấn.

Nửa canh giờ sau, đệ tử Phái Thanh Phong đến Lang Kiếm tông.

Trong nháy mắt, thanh điểu hót vang, thải phượng bay lượn, gió tuyết trên núi tạm thời an ủi sự nôn nóng trong lòng mỗi một đệ tử trong tông.

Phái Thanh Phong phô trương rất lớn, kim xa dẫn đường, trên mỗi một chiếc kim xa đều khắc phong văn Phái Thanh Phong, chỉ riêng các đệ tử vào bàn nhập tọa đã hao tổn hơn nửa canh giờ.

Toàn bộ hội giao lưu tổng cộng hai ngày, ngày đầu tiên là Phái Thanh Phong cùng Lang Kiếm Tông chia ra biểu diễn một chút thành quả trong tông mấy năm gần đây.

Về phần ngày thứ hai, chính là cuộc so tài của đệ tử hai tông.

Lúc này là do phái Thanh Phong phô diễn thành quả gần đây của bọn họ.

Mà các đệ tử Lang Kiếm tông tùy thời chờ lệnh, để dùng tốc độ nhanh nhất thanh trừ yêu vật phát hiện trong tông.

Chỉ thấy một vị lão giả tóc bạc run rẩy đi lên giữa Kim Lộc Đài, biên độ động tác của lão rất nhỏ, giống như thể lực không chống đỡ nổi, Bạch Thính Tuyền nhíu mày: "Vị này là?”

Ngụy Huân ghé vào bên tai cậu lặng lẽ nói: "Vị này là tôn giả Hoài Quý Tử, y là luyện đan sư đệ nhất tu chân giới, đã là độ kiếp cửu giai, chẳng qua lôi kiếp của y chậm chạp không tới, chỉ sợ..."

Cả đời tu giả, thanh tu trăm năm ngàn năm, đại đạo vô tình, chẳng qua cũng vì cái huyền chi lại huyền(2) đắc đạo phi thăng.

Trước khi phi thăng phải chịu chín chín tám mươi mốt đạo lôi kiếp. Chẳng qua có người không chịu nổi lôi kiếp, dương thọ liền tận, có người chết trong lôi kiếp, chân chính đắc đạo phi thăng, trong trăm có một.

Bạch Thính Tuyền hứng thú nhìn chằm chằm bình sứ nhỏ trong lòng bàn tay Hoài Quý Tử, thấp giọng nói: "Chớ nói lung tung.”

Thanh âm của Hoài Quý Tử tuy già nua nhưng rõ ràng có thể nghe được âm vang mạnh mẽ.

Bạch Thính Tuyền rốt cuộc nghe được lời Hoài Quý Tử nói.

Trong bình sứ nhỏ màu trắng kia chứa linh đan diệu dược có thể làm cho tu vi tiến triển cực nhanh.

Loại đan dược này cực kỳ trân quý, cho dù là ở trữ dược cùng tài nguyên luyện dược phong phú như Lang Kiếm Tông cũng cực kỳ khó có thể tạo ra một viên.

Bạch Thính Tuyền dựa vào cột hành lang, thờ ơ nói: "Loại đan dược này coi như là để phàm nhân ăn, chẳng phải cũng có thể làm cho họ đắc đạo phi thăng sao?”

—--------

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Thính Tuyền: Con chim ngu ngốc này của ai, không phải ta nuôi, ta không biết.

(1) Mặc thủ thành quy: bảo thủ không chịu thay đổi

(2) Huyền chi lại huyền: huyền diệu khó giải thích