Chương 15: Bạch Bạch và Hồng Vũ

Bạch Thính Tuyền trở lại tiểu viện của mình, trong lòng vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi lại nhấc lên lần nữa.

Cậu vẫn không hiểu rõ nguyên nhân Ôn Chỉ thu mình làm đồ đệ.

Bạch Thính Tuyền trăm mối suy nghĩ khó hiểu, đành phải bất chấp làm chuyện không quá quang minh chính đại.

Hai tai cậu đỏ lên, ôm tâm tư có vài phần mắc mợ kết nối với thiết âm quyết trong phòng Ôn Chỉ.

Ôn Chỉ hình như đang nói chuyện với người nào đó, vừa vặn lúc kết nối thanh âm Ôn Chỉ đột ngột lại rõ ràng truyền tới.

“...... Bây giờ, vì ta là sư tôn của y, ta tự nhiên cũng phải liều lĩnh đứng về phía y."

Bạch Thính Tuyền: "..."

Tai không tự chủ đỏ bừng.

Bóng... Bóng thẳng(1)?

Cậu bỗng nhiên cảm thấy, Ôn Chỉ cũng không phải vì thuận tiện trông giữ cậu mới gọi cậu đên Thính Tuyết phong mà thật sự là nhìn trúng cậu, thật sự muốn dạy cậu tu hành tiến bộ, thật sự hy vọng cậu có thể bỏ tà theo chính.

Thật sự chỉ coi cậu là một thiếu niên bình thường, một đệ tử đối đãi bình thường.

Lúc này, Bạch Thính Tuyền chỉ cảm thấy trái tim mình giống như một khối sôcôla bị tan chảy, sền sệt lại ấm áp khuếch tán ra bốn phía.

Bạch Thính Tuyền lấy lại bình tĩnh, kiên trì nghe tiếp.

Sau đó Ôn Chỉ không nhắc tới chuyện của cậu nữa, ngược lại nhắc tới Tuyên yết chi đình.

Vừa nhắc tới Tuyên yết chi đình, ngữ khí Ôn Chỉ liền lạnh hơn một nửa, cũng bởi vậy Bạch Thính Tuyền mới biết được, Ôn Chỉ cùng Tuyên yết chi đình sớm đã thầm sinh hiềm khích.

Chẳng qua là không có xé rách quan hệ mà thôi.

Lúc này cậu ngược lại có chút may mắn chính mình khi ở hội Hoa Pháp âm dương quái khí với tuyên bố đình

Bạch Thính Tuyền không muốn nghe nữa, trực tiếp cắt đứt thiết âm quyết, thuận tiện nghĩ ngày nào đó lén lẻn vào phòng Ôn Chỉ đem bỏ Thiết m Quyết đi.

Lúc này cậu tin tưởng Ôn Chỉ không có ác ý đối với cậu.

Ôn Chỉ đã mất đi tín nhiệm đối với Tuyên yết chi Đình, đương nhiên sẽ không cùng lập trường với Tuyên Yết chi đình.

Ôn Chỉ thật sự chỉ là muốn thu cậu làm đệ tử thân truyền mà thôi.

Ôn Chỉ chính là sư tôn tốt nhất tu chân giới.

Bạch Thính Tuyền ngưng thần cảm giác bốn phía, phát hiện hai đệ tử âm thầm giám thị cậu đã không biết biến mất từ khi nào. Bạch Thính Tuyền mím môi, tâm huyết dâng trào, tính toán cầm trúc kiếm đi vào trong viện luyện kiếm một chút, bình phục tâm tình của mình một chút, nhưng bỗng nhiên hai cánh cửa yếu ớt bỗng nhiên bị người dùng lực mạnh đẩy ra, phát ra tiếng kêu thảm thiết "Két…"

Bạch Thính Tuyền nhíu mày ngẩng đầu nhìn lên.

Thấy Ngụy Huân thở hồng hộc vọt vào, kinh hoảng thất thố: "Thính Tuyền, Thính Tuyền, ngươi mau đi theo ta, xảy ra chuyện rồi.”

Bạch Thính Tuyền trong nháy mắt đứng lên, cau mày nói: "Ngươi đừng gấp, xảy ra chuyện gì?”

Ngụy Huân thở hổn hển không kịp, hắn chỉ có thể xua tay Bạch Bạch, sau đó giữ chặt Bạch Thính Tuyền, kéo cậu đi ra ngoài cửa.

Bạch Thính Tuyền chỉ cho rằng là đã xảy ra đại sự gì liền theo Ngụy Huân một đường chạy xuống Thính Tuyết phong, trực tiếp chạy về phía phòng đệ tử.

Sau khi vào phòng, Bạch Thính Tuyền mới biết được là "đại sự" gì.

Chỉ thấy phòng Ngụy Huân khắp nơi đều là bông bị cắn xé rách nát cùng với mảnh sứ vỡ cùng ngọc khí rơi trên mặt đất, cả phòng giống như là bị càn quét qua, chỉ còn lại một vật sống...

—— Vật nhỏ bọn họ nhặt được nửa tháng trước đang hung thần ác sát gặm lấy một khối bông gòn lớn, điên cuồng cắn xé kéo kéo, quăng tới quăng lui, một đôi mắt to tròn xoe gần như muốn nhô ra khỏi hốc mắt, vết thương ở chân sau của nó đã khỏi, băng gạc lúc nó điên cuồng vận động trượt xuống, lộ ra một khối da trắng mịn màng xinh đẹp.

Bạch Thính Tuyền: "..."

Ngụy Huân thở dài, chóp mũi hồng hông: "Thật lợi hại..."

Vật nhỏ kia bỗng nhiên nhún chóp mũi, tựa như ngửi thấy mùi hương bất thường gì đó, nó rốt cục dừng lại hành vi phá nhà, mờ mịt lại đáng thương ngẩng đầu, đôi mắt to trong suốt lập tức nhắm ngay về phía Bạch Thính Tuyền.

Trong nháy mắt giống như tiểu trà xanh phụ thể, vật nhỏ hừ hừ phun ra bông gòn trong miệng, điên cuồng lắc lắc cái đuôi trực tiếp vọt tới phía Bạch Thính Tuyền, hưng phấn hừ hừ, chạy vòng quanh Bạch Thính Tuyền, thỉnh thoảng còn nhảy dựng lên cầu ôm.

Thanh âm Ngụy Huân có chút u oán truyền đến: "Mấy ngày nay vết thương của nó vừa có chuyển biến tốt đã bắt đầu không ăn gì nữa, sáng nay ta đi hội Hoa Pháp gấp, trở về vừa nhìn nó cái gì cũng không ăn, còn..."

Câu phía sau Nguy Huân không phải nói Bạch Thính Tuyền cũng biết đã xảy ra chuyện gì, vật nhỏ này thế mà lại làm nũng, bắt đầu dùng cái cổ lông xù đi cọ chân Bạch Thính Tuyền.

Ngụy Huân bĩu môi: "Thính Tuyền, ngươi xem, ta đã nói nó nhận ngươi làm chủ rồi mà, hay là ngươi nuôi đi.”

Bạch Thính Tuyền ngồi xổm xuống, cảm thấy thú vị nhìn vật nhỏ cực kỳ có bản lĩnh giả nai lấy lòng, vật nhỏ vừa thấy Bạch Thính Tuyền ngồi xổm xuống, lập tức không có cốt khí mà lật bụng, một đôi mắt trong suốt trong suốt nhìn chằm chằm Bạch Thính Tuyền.

Bạch Thính Tuyền cuối cùng vẫn không chống cự được hấp dẫn, chần chừ vươn tay gãi gãi bụng của vật nhỏ.

Ngụy Huân thấy hai người bọn họ chơi đùa vui vẻ, ngữ khí u oán lại tăng thêm vài phần: "Từ đầu đến cuối ta chỉ là một người không quan trọng..."

Bạch Thính Tuyền nhướng mày, lập tức chấm dứt loại hành vi cặn bã này, vội vàng đẩy tiểu gia hỏa sang một bên, nở nụ cười: "Ngụy Huân, ngươi cũng đừng nói như vậy, cái này không thiếu ngươi được, còn không thừa dịp ta ở đây nhanh chóng sai khiến ta dọn dẹp phòng sạch sẽ?”

Vật nhỏ này ở trước mặt cậu ngược lại ngoan ngoãn, có cậu ở đây không đến mức gây ra đại họa, mang về Thính Tuyết phong còn có thể cùng cậu làm bạn giải sầu, tóm lại không thể ở lại nơi này của Ngụy Huân nữa.

Phá nhà một ngày cũng phải trả về nguyên dạng.

Ngụy Huân lại u oán nhìn vật nhỏ kia một cái, chỉ có thể thở dài nhận mệnh bắt đầu quét dọn phòng ốc.

Trong quá trình này vật nhỏ kia ngược lại ngoan ngoãn nghe lời ngồi xổm ở một bên, tò mò đánh giá hai người bận rộn.

Quét dọn phòng xong, Bạch Thính Tuyền lại cùng Ngụy Huân đi mua vài thứ, sau khi trở về Ngụy Huân mới lưu luyến không rời giáo huấn vật nhỏ kia một trận, chỉ đơn giản là "Thật không nghe lời", "Thật không ngoan", "Đến chỗ Thính Tuyền phải nghe lời một chút này nọ linh tinh".

Bạch Thính Tuyền trêu ghẹo: "Người ta hiểu rõ hơn ngươi.”

Vật nhỏ vừa nằm trong ngực Bạch Thính Tuyền liền an tĩnh như một con búp bê nhỏ, mở to một đôi mắt thuần lương vô hại đánh giá Ngụy Huân.

Ngụy Huân ngược lại có chút không nỡ, hắn thật sự thích nó, hắn lại xoa xoa đầu vật nhỏ, nhẹ giọng nói: "Ngươi đặt tên cho nó đi..."

Bạch Thính Tuyền trầm ngâm một hồi, tùy ý nói: "Ta thấy nó trắng từ đầu đến đuôi, không bằng gọi là Bạch Bạch đi. ”

Ngụy Huân: "... Được.”

—---

Hồng y Bạch Thính Tuyền phủ đầy tuyết trắng, trong ngực cậu ôm Bạch Bạch, nó tò mò thò đầu ra, một chút bông tuyết rơi lên chóp mũi, đôi mắt vô tội lại sạch sẽ.

Bạch Thính Tuyền leo lên bậc thang Thính Tuyết phong, mi dài rũ xuống một mảnh bóng râm rậm rạp, cậu tựa hồ có chút không vui, lệnh bài màu xanh bạc lắc lư bên hông, một chữ "Tuyền" tinh xảo rõ ràng có thể thấy được.

Mỗi lần tới gần Thính Tuyết phong một chút, Bạch Thính Tuyền cảm giác tâm tình mâu thuẫn thấp thỏm lại càng thêm mãnh liệt.

Cũng không biết Ôn Chỉ biết cậu nuôi một tiểu linh sủng không có lý có thể trách cứ cậu hay không.

Bạch Thính Tuyền có chút phiền muộn, bởi vậy không chú ý tới có một con chim nửa chết nửa sống nằm trên bậc thang phía trước.

Một cước giẫm lên.

Lòng bàn chân trượt xuống, cậu mới phát hiện mình giẫm lên một thứ mềm nhũn, cưng cứng, cậu cả kinh, lập tức thu chân, lời xin lỗi cũng sắp bật ra khỏi miệng.

Sau đó, đôi mắt lập tức biến thành mắt cá chết...

Con chim nằm hấp hối trên bậc thang như được hồi quang phản chiếu, gào thét há to mỏ nhọn, thống khổ gào thét, một đôi nhãn cầu như muốn lồi ra, kiệt lực thở dốc.

Bạch Thính Tuyền: "... Đừng giả vờ, đứng dậy đi. ”

Nghe Bạch Thính Tuyền nói, con chim nửa sống nửa chết kia lập tức hồi quang phản chiếu, vỗ cánh bay quanh Bạch Thính Tuyền một vòng, hưng phấn nói tiếng người: "Chủ nhân, chủ nhân! Ta nhớ ngài muốn chết!”

Bạch Thính Tuyền nhíu mày, may mà Thính Tuyết phong không có người lui tới, động tĩnh lớn như vậy cũng không khiến người khác chú ý.

Bạch Thính Tuyền lúc này mới thả lỏng một chút, thở ra một hơi: "Làm sao ngươi vào được?”

Trong trí nhớ của nguyên chủ, con chim này tên là Hồng Vũ, là hậu duệ của Đại Bàng, nguyên thân mặc dù không thể so với Đại Bang nhưng cũng là hình thể lớn nhất trong số thần điểu còn sót lại. Bình thường có thể biến hóa lớn nhỏ để tiện làm việc.

Hồng Vũ cũng là thủ hạ trung thành nhất của nguyên chủ.

Hồng Vũ hưng phấn líu ríu nói: "Chủ nhân, ta thông minh rồi! Lang Kiếm tông này trên dưới đều có hộ sơn đại trận, ta bỏ toàn bộ trang bị linh lực, bay lên trên cùng, sau đó rầm rầm rơi xuống liền tiến vào!”

Bạch Thính Tuyền nhịn không được nhếch khóe môi: "Ngu ngốc.”

Hộ sơn đại trận của Lang Kiếm tông há lại dễ dàng bị phá giải như vậy, nhưng mà bởi vì quá ngu xuẩn, chó ngáp phải ruồi, hơn nữa người thủ sơn thiện tam cũng không thể thật sự để cho con chim ngu xuẩn này đυ.ng chết ở trên hộ sơn đại trận mà thôi.

Hồng Vũ trong nháy mắt ủy khuất: "Chủ nhân, chủ nhân ngài không muốn để cho ta tới sao?”

Bạch Thính Tuyền vươn ngón tay ra, Hồng Vũ lập tức ăn ý dừng trên ngón tay Bạch Thính Tuyền, một đôi mắt đậu xanh chờ mong lại chân thành nhìn cậu.

Bỗng nhiên, Hồng Vũ thay đổi sắc mặt, hạt đỗ nhỏ trong mắt tràn đầy địch ý, thanh âm trở nên lạnh lùng: "Chủ nhân, ngài không thích ta sao?”

Bạch Thính Tuyền nhíu mày.

Hồng Vũ cảnh giác nhìn Bạch Bạch trong ngực Bạch Thính Tuyền: "Đây là cái gì vậy? Chủ nhân, ta không còn là bảo bối duy nhất của ngài nữa sao?”

Bạch Bạch giờ phút này cũng cong lưng, nhe răng về phía Hồng Vũ.

Bạch Thính Tuyền có chút không biết nói gì: "Khiêm tốn một chút, đừng đểbại lộ.”

Bạch Thính Tuyền ấn Bạch Bạch trở về, Bạch Bạch ủy khuất “ngao…ooo” một tiếng, lúc này cậu mới ngẩng đầu nhìn về phía Hồng Vũ nói: "Ngươi tìm được đến đây rồi có chuyện gì sao?”

Đôi mắt đậu xanh của Hồng Vũ lập tức tràn ngập ánh sáng, nó líu ríu hoan hô: "Chủ nhân thật thông minh!”

Bạch Thính Tuyền chê nó ồn ào, lập tức thô bạo nắm lấy miệng nó, sau đó lên núi trở lại phòng nhỏ của mình, sau khi hạ xuống cấm chế đặc hữu của Ma Tông mới thở phào nhẹ nhõm, lạnh nhạt nhìn nó: "Nói đi.”

Hồng Vũ nghiêng đầu nhìn cậu: "Chủ nhân, là chủ thượng bảo ta tới, chủ thượng bảo ta xin lỗi ngài.”

Bạch Thính Tuyền cụp mắt.

Vì sao xin lỗi cậu biết rõ, là vì chuyện Ma Tông đưa cậu vào chính đạo.

Chẳng qua nguyên chủ nên nghe câu xin lỗi này đã không biết đi đâu, cậu không có tư cách nói cái gì.

Bạch Thính Tuyền phất đi tuyết rơi trên vai: "Còn gì nữa không?”

Hồng Vũ nói: "Chủ thượng còn nói, xin ngài cần phải cùng Thương Lãng Quân giữ gìn quan hệ, nếu chính đạo trở mặt, Ma Tông chúng ta còn có một Thương Lãng Quân có thể mượn lực.”

Bạch Thính Tuyền nhếch môi: "Thương Lãng Quân há lại dễ dàng bị chúng ta mượn lực như vậy?”

Một câu này không biết đánh trúng mạch não nào của Hồng Vũ, nó bỗng nhiên hưng phấn nói: "Chủ nhân, ta cảm thấy chuyện Thương Lãng Quân thu ngài làm đồ đệ là hắn sớm đã có dự mưu!”

Bạch Thính Tuyền cảm thấy con chim này cuối cùng cũng nói được tiếng người một câu, hôm nay cậu mới vì chuyện này mà buồn rầu, cậu nổi lên hứng thú liền hỏi: "Vì sao?”

Con chim Hồng Vũ này rõ ràng nhìn không ra biểu tình gì nhưng Bạch Thính Tuyền cảm thấy nó đang cười như si hán.

Hồng Vũ cười hì hì nói: "Chủ nhân ngài nghĩ đi, ngài là đệ nhất mỹ nhân ma tông chúng ta, Thương Lãng Quân sao có thể không biết, hắn muốn thu ngài làm đồ đệ, khẳng định là vì mỹ mạo của ngài nha, tục ngữ nói cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt(2), trước tiên đem ngài thu làm đồ đệ, dùng chân tình đả động ngài, sau lại chuyển thành đạo lữ, chẳng phải là vừa tiện sao?”

Bạch Thính Tuyền: "..."

Bạch Thính Tuyền không thể nhịn được nữa, ném con chim này qua cửa sổ.

Thu lại cấm chế.

Là cậu suy nghĩ kỳ lạ, có thể cảm thấy con chim ngu xuẩn này nói ra cao kiến gì.

—----------

Tác giả có lời muốn nói:

Hồng Vũ: Chủ nhân, ta biết vì cái gì Thương Lãng Quân muốn thu ngài làm đồ đệ!

Bạch Thính Tuyền: Vì cái gì?

Hồng Vũ: Bởi vì hắn thích ngài đó! 【không cẩn thận nói ra sự thật 】

Bạch Thính Tuyền【 hoàn toàn không tin 】:…… Biến!

Tuyền Tuyền bảo bối, ngươi thật sự cảm thấy, Ôn Chỉ là sư tôn tốt nhất của ngươi sao?

Chú thích:

1. Bóng thẳng (直球) hay Fast ball là thuật ngữ bóng chày, dân mạng trung quốc dùng nó thể hiện sự ngay thẳng, dứt khoát

2. Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt: ví với việc ở gần thì được ưu tiên trước.