Chương 13: Chút đừng ở trên giường kêu đói

_________________

Người đến cư nhiên lại là Hoắc Đình Quân đã tan tầm trở về.

“Anh.. anh về rồi à.”

Đối mặt với hắn, Tiêu Kiều có cảm giác như mình lùn đi một cái đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu nói.

Khóe mắt nhìn thấy bước chân Diệp Tường dừng lại lặng lẽ đứng sang một bên, bỗng cô có một cỗ xúc động muốn hoán đổi vị trí của hai người.

Nhưng đối diện với cặp mắt thanh lãnh không có chút cảm xúc nào kia, cô chỉ có thể thu hồi tầm mắt, đi chậm đến chỗ hắn, nỗ lực nặn ra một nụ cười thật chân thành, nhìn vào khuôn mặt vô biểu tình của Hoắc Đình Quân, tự mặc niệm trong lòng.

Đây là kim chủ ba ba, đây là kim chủ ba ba, đây là kim chủ ba ba!

“Em hôm nay vất vả rồi, chờ lát nữa bữa tối ăn nhiều một chút.”

Hoắc Đình Quân nghiêng người, cánh tay như có như không cố tình nâng lên, hơi rũ mắt nhìn người bên cạnh một chút.

Cô giống như không nhìn ra hành động của hắn, khuôn mặt nhỏ tuy tươi cười nhưng hơi mất tập trung.

Kỳ quái.., lúc trước mỗi khi nhìn thấy hắn, cô đều sẽ hận không thể nhào lên dính trên người hắn cả ngày.

Hoắc Đình Quân khẽ nhíu mày, trong lòng phát ra nghi hoặc.

Hắn cũng không có thời gian nghi hoặc quá lâu vì ngay giây sau Tiêu Kiều đã chạy bước nhỏ đến, duỗi tay cầm lấy tay hắn.

Hiển nhiên sau một hồi tự tẩy não, cô đã trực tiếp coi Hoắc Đình Quân thành baba thứ hai của mình.

Vừa đến gần, cô đã ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng dễ chịu.

Trên người Hoắc Đình Quân không biết dùng sữa tắm loại nào, thật thơm...

Đi một lúc suýt nữa thì Tiêu Kiều đã quên mất sự tồn tại của Diệp Tường.

Khi cô đang muốn xoay người nói chuyện với cô ấy, thì người bên cạnh đã mở miệng trước:

“Sau khi rời khỏi đây cô đi tìm quản gia, ông ấy sẽ an bài việc còn lại.”

Diệp Tường khẩn trương gật đầu, nhìn hai người đi phía trước, đáy mắt tràn đầy hâm mộ.

Hoắc tổng cùng thái thái tình cảm thật tốt!

Tiêu Kiều: Excuse me? Nữ chính này, cô có phải có hiểu lầm gì với định nghĩa của tình cảm tốt không?!

Nhưng lúc này Tiêu Kiều không rảnh phun tào, bởi vì lúc Hoắc Đình Quân cùng cô nói chuyện, giọng nói trầm thấp dễ nghe đã lập tức câu hết ba hồn bảy phách của cô đi.

Sao trước kia cô không phát hiện ra chính mình là một người thanh khống nha!

“Tối nay nên ăn nhiều một chút, dù sao người vất vả nhất là em, loại vận động này làm nhiều có trợ tiêu hóa, không ăn đủ chút đừng ở trên giường kêu đói.”

Cô vất vả?

Loại vận động trợ tiêu hóa?

Ở trên giường kêu đói?

Tiêu Kiều đầu óc tràn đầy mơ hồ, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Hoắc Đình Quân, chỉ là.. người này quản lý biểu cảm thực sự quá tốt, cô căn bản cái gì cũng không nhìn ra.

Hoắc Đình Quân thấy bộ dáng đần độn của cô, cũng không có ý mở miệng giải thích.

Nhớ lại những việc mình tra được trước đó, cô đơn thuần hay làm bộ, hắn có mắt, đương nhiên có thể nhìn ra được.

“Tôi sẽ chú ý không làm đau em.”

O(=_=)?O

Trên trán Tiêu Kiều xuất hiện một loạt dấu chấm hỏi, cô rất muốn hỏi Hoắc Đình Quân một chút hắn rốt cuộc có ý gì.

Đầu óc của cô không tốt, có cái gì không thể nói trắng ra sao?!

Bất quá, cô không có can đảm để nói ra lời này với Hoắc Đình Quân.

“Tiên sinh, tân phòng chuẩn bị thỏa đáng rồi.”

Ba người vừa đi đến đại sảnh đã thấy quản gia đang đứng bên cửa đi lên trước, cung kính nói.

Tân! phòng!

Con ngươi Tiêu Kiều không nhịn được len lén mở to, liên hệ với lời nói vừa rồi của Hoắc Đình Quân, cô lúc này mới hậu tri hậu giác hiểu ra hắn vừa rồi nói đến cái gì.

Trong nháy mắt, khuôn mặt cô trở nên đỏ bừng, thân thể cứng đờ, đi cũng không vững, chân trái vướng vào chân phải, nếu không phải Hoắc Đình Quân nửa kéo nửa đỡ cô, khẳng định Tiêu Kiều đã tình thương mến thương với sàn nhà lạnh lẽo.

Chỉ là …tư thế hiện tại của hai người làm cô có chút xấu hổ----

Cả người cô kề sát với thân thể Hoắc Đình Quân, Tiêu Kiều có thể cảm nhận được cánh tay hữu lực đang giữ chặt lấy eo cô vô tình bóp nhẹ một cái.

Tiêu Kiều như bị điện giật, nhanh chóng rụt người lại, gọn gàng đứng thẳng bên người Hoắc Đình Quân, trong lòng lại bắt đầu nghĩ miên man.

Đêm nay là đêm tân hôn!

Chuyện quan trọng như vậy, sao cô lại có thể hoàn toàn không nhớ đến!

Trong lúc nhất thời, đầu óc Tiêu Kiều đã loạn cào cào cả lên.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Cô như thế nào mới tránh được một kiếp đây?

“Em sao vậy?”

Ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Hoắc Đình Quân, Tiêu Kiều làm như không có chuyện gì lắc đầu, lấy đại một cái cớ.

“ Không có gì, lúc đói tôi hay ngẩn người.”

“Ừm, đi lòng vòng thời gian dài như vậy, đói bụng cũng không lạ.”

Một kích làm Tiêu Kiều câm nín.

Hắn cố ý đúng không!!!

Biết thì biết, có thể chừa cho cô chút mặt mũi đừng nói ra hay không vậy!

Trong lòng Tiêu Kiều ai oán.

Sớm biết như vậy, cô nên để quản gia an bài một chút.

Tuy rằng bên cạnh có người kè kè đi theo sẽ có chút mất hứng, nhưng ít nhất vẫn đỡ mất mặt hơn so với tìm không thấy đường.

Mang theo đầy bụng oán khí, cô đi theo phía sau Hoắc Đình Quân vào phòng ăn.

Chỉ là, một giây nhìn đến đồ ăn trên bàn kia, Tiêu Kiều đã vứt hết mọi thứ ra sau đầu.

Quào, thoạt nhìn ăn rất ngon, hơn nữa còn có một vài món cô chưa nhìn thấy bao giờ.

Kẻ có tiền bây giờ ăn cơm đều xa xỉ như vậy sao? Ngay cả bộ đồ ăn cũng đẹp như tác phẩm nghệ thuật!

Hoắc Đình Quân nhìn hai mắt Tiêu Kiều sáng lên, một phút cũng không rời khỏi đồ ăn, trong lòng lại bắt đầu nghi hoặc.

Sao hắn lại có cảm giác, hứng thú của cô với đồ ăn còn lớn hơn so với chính mình?

Nhưng ngẫm lại, đời trước cô yêu hắn như vậy, Hoắc Đình Quân lại tự nhủ nhất định là hắn cảm giác sai rồi, cô chỉ là đói nên mới biểu hiện như vậy.

“Quản gia không tìm được em nên để nhà bếp tùy tiện làm mấy món, về sau thích ăn cái gì, trực tiếp nói cho ông ấy.”

Tiêu Kiều căn bản không nghe rõ Hoắc Đình Quân nói gì, gật đầu có lệ, trong mắt toàn là đồ ăn.

Cả một buổi chiều đi tới đi lui, cô thật sự rất đói bụng.

Trình độ của vị đầu bếp này thật không phải dạng vừa, món nào món đó đều ăn ngon hết sức.

Nếu không phải cố kỵ trên bàn còn có Hoắc Đình Quân, cô nhất định sẽ không màng hình tượng, liếʍ sạch hết đồ ăn trong bát!

Hiện tại, Tiêu Kiều càng ngày càng vừa lòng với cuộc sống của mình.

Có hai cái thẻ đen không biết bao giờ dùng hết, có trang viên to rộng xa hoa đầy mùi tiền, còn có mỹ thực mỗi ngày ba bữa...

Cảm giác như cô không làm gì đã đi tới đỉnh cao nhân sinh.

Bất quá nghĩ đến thời gian tận hưởng cuộc sống như vậy đếm ngược còn có không đến một năm, cảm xúc mĩ mãn sung sướиɠ trong lòng cô nhanh chóng hạ xuống, sau cùng chỉ có thể thở dài.

Nếu cuộc sống sâu gạo có thể luôn tiếp diễn như vậy, thật sự tốt biết bao!

“Ăn xong rồi?”

Nhìn cô buông đũa, duỗi tay xoa bụng, thân thể hơi hơi dựa về phía sau, Hoắc Đình Quân lên tiếng hỏi.

Trông dáng vẻ này của cô rõ ràng là lại ăn no căng.

Bất quá đêm nay ăn nhiều quá cũng không sao cả, dù sao đều sẽ bị tiêu hao hết.

Về sau nhất định phải khống chế một chút, mỗi lần đều ăn no căng, không tốt cho cơ thể.

Hoắc Đình Quân nghiêm túc suy nghĩ.

Tiêu Kiều thân thể cứng đờ, đối diện với con ngươi đen nhánh hiếm khi không lạnh như băng của Hoắc Đình Quân, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

“No..no rồi.”

“Được, chúng ta trở về phòng thôi!”

ヽ ( ≧□≦ ) ノ

__________________________