Chương 7
Dung Nhạc yên lặng rơi lệ trong lòng, không phải vừa rồi y chỉ nói "phu quân" trước mặt Trường Hưng Hầu sao? Thực sự không mất mát gì cả, nhưng lại cẩn thận mang thù.
Y biết chính mình có bao nhiêu cân lượng, căn bản sống không qua được một vòng trước mặt Mặc Sĩ Tranh, dù sao mục tiêu của y là ôm đùi, hiện tại đúng lúc là một cơ hội.
Vì vậy y thành thật nói: “ Chuyện này tương đối phức tạp, không bằng hiện tại chúng ta hồi phủ lại nói?”
Mặc Sĩ Tranh không hỏi thêm, nhưng với sự nhạy bén của hắn, sớm đã nhìn ra Trường Hưng Hầu phủ không hề yên bình như vẻ ngoài.
Trong đầu hắn liệt kê mối quan hệ giữa các nhân vật trong Trường Hưng hầu phủ. Trường Hưng hầu mặc dù có tính cách nhu nhược, tầm thường nhưng lại là một người đa tình, trong phủ có bốn người thϊếp nổi danh, còn dư lại vô số thị thϊếp thông phòng, nhưng dù vậy, trong phủ cũng chỉ có ba người con trai và hai người con gái. Không chỉ không nói thủ đoạn của Hầu phu nhân này rất không tồi.
Trong số đó, thì thứ trưởng tử đã gả cho hắn làm vợ, đích trưởng tử Dung Cẩm Hiền là người thừa kế Hầu phủ, còn một vị khác là con của tiểu thϊếp là Dung Tích mà hôm nay hắn đã gặp. Có hai con gái, một vị là đích trưởng nữ Dung Cẩm Hoa, còn vị kia là thứ nữ, không biết kỳ danh, hiện giờ chỉ mới tám tuổi.
Nếu không phải vị thứ nữ này tuổi còn quá nhỏ, nói không chừng Trường Hưng hầu còn thích để cho nàng thế thân Dung Cẩm Hoa đến vương phủ.
Dung Nhạc biểu hiện trầm mặc ít nói ở Hầu phủ, hơn nữa trên cơ bản vẫn luôn chú ý đến thần sắc của hắn, bản thân không dám nói nhiều nửa câu, không đi nhiều nửa bước, nhưng không nghĩ tới, thế nhưng còn có lá gan ở dưới mí mắt Hầu phu nhân làm ra động tác nhỏ.
Lúc ấy hắn có thể làm như không có gì xảy ra, nhưng lại làm theo ý muốn của Dung Nhạc, dẫn theo mọi người trở về.
Những ngón tay đặt trên lưng hắn lực đạo cũng không lớn, giống như động vật sơ sinh, mềm mại.
Bất quá Dung Nhạc cũng không phải là một con thú con vô hại, Mặc Sĩ Tranh không thể không nghĩ đến cảnh tượng kia trên bàn ăn.
Hắn luôn luôn không động thanh sắc, vô luận là thụ qua giáo dục trước khi bị thương, hay việc hắn phải che đậy vì sự an toàn của bản thân sau bị thương, hắn sẽ không bao giờ để lộ sở thích của mình với bất kỳ ai.
Không nghĩ tới, chỉ là một bữa ăn ngắn ngủi, lại bị người phát hiện.
Dung Nhạc người này, tuyệt đối không biểu hiện ra ngoài đơn thuần vậy với hắn.
Sau khi vào vương phủ, hai người trở về phòng, Mặc Sĩ Tranh hạ lệnh cho những người khác đi xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Rõ ràng ngoài cửa nắng chói chang, nhưng không khí bên trong thì lạnh lẽo.
Mặc Sĩ Tranh đưa ra vấn đề trước, lúc này lại im lặng không nói, Dung Nhạc vẫn luôn đắn đo từ khi vẫn ở trên xe ngựa, lợi thế lớn nhất của y bây giờ chỉ là biết rõ cốt truyện trong nguyên tác, cũng bởi vậy mà miễn cưỡng biết được một phần tính cách của Mặc Sĩ Tranh.
Nếu như y muốn được cái đùi này, điều đầu tiên y phải làm là thành thật. Với sự đa nghi và nhạy cảm của Mặc Sĩ Tranh, một khi hắn phát hiện mình bị lừa gạt một chút, thì sẽ đi con đường lúc trước của nguyên tác ngay.
Y vẫn còn nhớ rõ cảnh trong cuốn sách khi Mặc Sĩ Tranh ban cái chết cho Dung Nhạc –––
Trong thư phòng, một nam tử có tướng mạo điệt lệ nhẹ nhàng phân phó với thủ hạ: "Nếu như y thích truyền tin tức, vậy hãy đưa một phần " gió lửa’ cho y đi. " Thanh âm trầm thấp, giống như lời nói nhẹ nhàng của ác ma.
"Gió lửa"–– Dung Tích nhân vật chính của kiếp trước cũng chết dưới loại độc này, nội tạng của người trúng độc giống như bị lửa thiêu đốt, đau đớn kéo dài tận 3 canh giờ mới tử vong.
Dung Nhạc thở dài, nếu có thể, y đương nhiên muốn cùng Mặc Sĩ Tranh hợp tác. Dù sau này có thể bị đâm sau lưng, nhưng ít nhất cũng có thể giữ lại một phần quyền được nói.
Tuy nhiên, sự thật chính là tàn khốc như vậy, trước mắt y căn bản không thể cùng Mặc Sĩ Tranh thương lượng.
Y biết được bộ mặt thật của vị Đoan Vương thế tử này?
Ha ha, chỉ cần y dám đem chuyện này ra, thì đừng mong được sống đến đêm để nhìn ánh trăng.
Nắm trong tay duy nhất 1 lá bài nhưng lại vô pháp sử dụng, ngược lại còn trở thành một lá bùa đòi mạng, mà tình cảnh hiện tại của y càng ngày càng khó khăn.
Bên người y hiện tại chỉ có thể dùng ba người,
Ở Vương phủ, y là Thế tử phi, nhưng bởi vì Mặc Sĩ Tranh biểu hiện ra sự ốm yếu bệnh tật, cũng không thể mang đến chỗ tốt gì cho y. Trở về Hầu phủ, mẹ đẻ nguyên chủ là quả bom không thời gian, còn Hầu phu nhân thì rõ ràng muốn đem y trở thành đầy tớ tùy thời đều có thể vứt bỏ.
Dung Nhạc lần nữa lại thay đổi suy nghĩ ban đầu, này mẹ nó đây không phải là hình thức ác mộng, rõ ràng là địa ngục!
Mà lúc này, ma vương trong địa ngục, boss trùm cuối Mặc Sĩ Tranh đang bưng một tách trà, ánh mắt hắn không có rơi vào trên người Dung Nhạc, nhưng sự bình tĩnh bình tĩnh, cũng làm cho người ta thấp thỏm.
Dung Nhạc không có năng lực gì, nhưng y tuyệt đối thức thời, nhận thức được vấn đề hiện tại, vì vậy y hít một hơi thật sâu, rồi đem sự việc sắp xếp lại.
Bởi vì không có ký ức của nguyên chủ, mà trong nguyên tác miêu tả liên quan đến nguyên chủ ít đến đáng thương, Dung Nhạc chỉ có thể thêm một số suy đoán của chính mình vào câu chuyện.
Nhưng ngay cả như vậy, cũng nói xong rất nhanh.
“… Nói ngắn lại, chính là như vậy.” Dung Nhạc giơ tay, “Ngươi biết, ta không cần phải nói dối với ngươi. Vô luận là Đoan Vương Phủ hay là Trường Hưng hầu phủ, thứ trưởng tử như ta cũng đều không quan trọng. Tràng hôn sự này vốn là có thể trực tiếp hủy bỏ, nhưng là nếu Trường.... Phụ thân ta đem ta gả tới đây, điều đó có nghĩa là gã cũng không muốn trở mặt với Đoan Vương Phủ.”
Mặc Sĩ Tranh tầm mắt rũ xuống, với tính cách tường đầu thảo Trường Hưng hầu, đương nhiên gã cũng sẽ không muốn trở mặt với Đoan Vương Phủ, nhưng đem thứ trưởng tử gả cho người thừa kế, vô luận là đối với gia đình đó mà nói chính là một cái tát vào mặt. Điều này có nghĩa là con trai trưởng không bao giờ danh chính ngôn thuận để thừa kế.
Sở dĩ Trường Hưng hầu dám làm như thế, đơn giản thể hiện một sự việc, đó là trong suy nghĩ của Đoan Vương Mặc Sĩ Tranh không phải là người thừa kế.
Mà Đoan Vương tuyệt đối sẽ không vui khi nhìn thấy thế tử sớm muộn gì cũng bị phế bỏ, có một thê tử tôn quý, cùng nắm giữ thực quyền thê tộc, nên việc cho hắn lấy Dung Nhạc là chuyện bình thường.
Thân thế của Dung Nhạc rất đơn giản, quan hệ giữa các cá nhân vừa xem là hiểu ngay. Vợ chồng Trường Hưng hầu nắm mẹ đẻ của y trong tay, liền tương đương với việc nắm giữ huyết mạch của "Thế tử phi" này, Dung Nhạc tất nhiên phải tuân theo lời bọn họ.
Tuy nhiên, Mặc Sĩ Tranh dù sao cũng là trời sinh tính cẩn thận, cho dù vậy, hắn cũng không hoàn toàn buông lỏng cảnh giác với Dung Nhạc.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Dung Nhạc.
Dung Nhạc trong tiềm thức muốn tránh tầm mắt của hắn, nhưng là cuối cùng vẫn miễn cưỡng trấn định lại, nhìn thẳng, như thể sợ hắn không tin những gì y nói.
Mặc Sĩ Tranh vuốt ve chén sứ bóng loáng trong tay, dời tầm mắt trước một bước. Y không quen nhìn đôi mắt trong suốt của người khác, không có du͙© vọиɠ, dã tâm, sợ hãi hay những cảm xúc tiêu cực khác.
Nếu như người trước mặt là nhân vật lợi hại ngay cả ánh mắt đều có thể ngụy trang, hắn bại cũng không tính là oan.
Tuy còn chưa loại bỏ được lòng nghi ngờ, nhưng ít ra cũng đã giảm bớt rất nhiều.
Hắn đặt tách trà xuống, hai ray giao đặt ở trước người: "Cho nên, ngươi tại sao lại phải nói với ta những lời này? Muốn để cho ta bảo vệ ngươi sao?” Hắn hơi câu môi một chút: “ Ngươi thấy được, ta chỉ là một người tàn phế, ở trong vương phủ kéo dài hơi tàn, chẳng biết vị trí Thế tử lúc nào sẽ bị phế bỏ, ta có thể lấy tư cách gì để bảo vệ người khác? ”
Nụ cười của hắn không chạm tới đáy mắt, nhưng ngay cả như vậy, khuôn mặt thường ngày lạnh lùng bỗng nhiên dịu đi, mà vẫn làm người cảm thấy tựa như xuân về hoa nở.
Dung Lệ bị sắc đẹp mê hoặc, suýt chút nữa nói ra lời muốn ôm đùi hổ lang,vì vậy y kìm lại những gì trong lòng, khẩn thiết nói: "Ta bây giờ là trước có sói sau có hổ, ta không muốn nghe lời đích mẫu nói, vì nàng sở dụng, nhưng ta cũng không thể cự tuyệt yêu cầu của nàng, tình huống của ngươi so với ta tốt hơn nhiều, ít nhất ngươi còn có Vương phi che chở.”
Mặc Sĩ Tranh nhàn nhạt liếc nhìn y, đột nhiên hỏi: " Ngươi thật sự là Dung Nhạc sao?”
Trái tim của Dung Nhạc đột nhiên ngừng đập, sau đó đập loạn xạ, như thể sắp bật ra khỏi miệng trong giây tiếp theo, thậm chí y có thể nghe được nhịp tim đập dồn dập lên.
Trong giây tiếp theo, y quả quyết khẳng định “Đương nhiên là ta!” Phản ứng của y cũng không chậm, trước khi đoán ra được tại sao Mặc Sĩ Tranh lại hỏi câu này, thì trong tiềm thức của y đã nói ra những điều có lợi nhất rồi mới trả lời.
Sau khi nói xong, y liền bắt đầu hồi tưởng, chẳng lẽ mình đã lộ ra chân tướng ở đâu sao? Y giả vờ bình tĩnh, nhưng thật ra sau lưng y đã toát ra một tầng mồ hôi, lòng bàn tay ướt đẫm, gần như không thể đứng vững.
Nhưng thấy Mặc Sĩ Tranh không có nhìn mình, y trần thuật nói: "Ta vốn tưởng rằng, con cháu trong kinh đều biết được Vương phi không phải là mẹ đẻ của ta.”
Dung Nhạc ngoạ tào trong lòng một tiếng, lại tới thêm một mẹ kế? Này mẹ nó chẳng lẽ là boss che giấu?
_____