Chương 8

Chương 8

Ngay khi ý nghĩ đó hiện ra trong đầu, Dung Nhạc lập tức dập tắt nó. Y nghĩ thầm, đầu năm nay mẹ kế không nhất định là người xấu, nói không chừng Đoan Vương phi chính là người thiện lương thì sao?

Nhưng lý trí nói cho y biết, với sự ác độc của thế giới này, sẽ tuyệt đối không thể dễ dàng đưa người tới cho y để trợ giúp khi bị tấn công.

Y còn chưa xem kết truyện “Thứ Tử Trọng Sinh” mà đã bị xuyên qua, lúc đấy chỉ xem đến Mặc Sĩ Tranh bị công thụ chính gϊếŧ chết, cốt truyện tiếp theo dùng đầu gối đều có thể nghĩ ra được, nhất định là thành công có được giang sơn, cùng sống với nhau hạnh phúc.

Trong đó, tác giả đối với người đứng phía sau màn độc thủ Mặc Sĩ Tranh này thập phần thiên vị, ít nhất vì nhược trí hắn cũng không có hạ thấp một nhân vật phản diện cho đến khi chết. Lúc trước hắn đã đẩy công thụ vào tuyệt cảnh, cũng không giống nhân vật phản diện khác vạch trần chân tướng một cách đắc ý, mà lại bộc lộ chỉ số IQ của mình nên tiêu tốn rất nhiều thời gian, cuối cùng thì công thụ chính được người cứu đi.

Sở dĩ công thụ có thể chạy thoát là do bàn tay vàng mà tác giả đưa ra đủ mạnh.

Vì vậy, về phần mà Dung Nhạc đã đọc, tác giả không có miêu tả cụ thể nhiều tâm lý của Mặc Sĩ Tranh và lý do tại sao hắn muốn soán vị, cho nên Dung Nhạc cũng không cách nào suy đoán lung tung dựa trên điều này.

Ít nhất đối với chuyện Đoan Vương phi là kế phi, Dung Nhạc không có ấn tượng.

Y muốn cáu kỉnh vò đầu bứt tai lắm, lúc trước đọc tiểu thuyết là để gϊếŧ thời gian, y làm sao có thể ngờ tới bản thân mình sẽ xuyên qua.

Đối với thể loại trọng sinh sảng văn này, y có thể nhớ được đại khái vài tình tiết trong truyện coi như là trí nhớ tốt rồi, về phần những tình tiết nhỏ khác thì y chỉ lướt qua khi đọc sách, hiện tại cũng không hy vọng nhớ lại được. Ai sẽ đọc tiểu thuyết như đọc hiểu, cố gắng tìm ra ý nghĩa của tác giả từng từ một? Xem qua liền như không vị sao?

Trong lòng y buộc mình phải mau chóng bình tĩnh lại, lời nói kia của Mặc Sĩ Tranh không hẳn không phải là không có mục đích, chắc chắn là có dụng ý, y cần suy nghĩ cẩn thận đến tột cùng Mặc Sĩ Tranh là có ý tứ gì.

Y cau mày, vô thức đưa tay lên muốn cắn đuôi bút, cắn vào không y mới phản ứng lại, nơi đây không phải là gian phòng mình viết văn án mà là một thế giới khác.

Trong đầu linh quang chợt loé lên, y thiếu chút nữa quơ tay múa chân vì quá kích động. Nguyên tác vốn là văn trọng sinh, trước khi trọng sinh độ dài rất ngắn, chỉ có chương đầu tiên, nhưng y nhớ rõ bên trong từng đề cập tới tra công hại chết nhân vật chính thụ tên là Mặc Sĩ....

"Mặc Sĩ Đại!" Dung Nhạc trực tiếp gọi tên này ra.

Mặc Sĩ Tranh ngẩng đầu lên nhìn y một cái, đôi mắt sâu thẳm, “ Ngươi biết hắn?”

Dung Nhạc chỉ cảm thấy một tia lạnh lẽo sau lưng, vội vàng lắc đầu, “Ta chỉ biết rõ hắn cùng Dung Cẩm Hiền có quan hệ.”

Sắc mặt Mặc Sĩ Tranh không thay đổi, đây cũng không phải là quá ngoài ý muốn, hắn nhìn Dung Nhạc, cười như không cười: “Hắn so với ta hữu dụng hơn, ngươi tại sao không đi tìm hắn?”

Dung Nhạc chớp chớp mắt, “Ta không cùng hắn thành thân, vì cái gì phải đi tìm hắn? ”

Mặc Sĩ Tranh cảm thấy người trước mặt khá thú vị,“ Nói như vậy, cũng bởi vì ngươi gả cho ta, nên mới coi trọng ta?” Không đợi Dung Nhạc trả lời, ý cười trên môi dần biến mất: “Chỉ là không biết, Thế tử phi này của ngươi có thể làm bao lâu?”

Hắn âm dương quái khí như vậy, tuy rằng trong lòng Dung Nhạc run lên, nhưng y cũng không quá để ở trong lòng. Dù sao đối diện lại là một đại boss, nếu như dễ dàng bị đả kích như vậy, phỏng chừng cũng sẽ phải để cho nhân vật chính lấy mạng.

Dung Nhạc vuốt vuốt đầu: “ Ta và ngươi đều biết, lần hôn sự này bất quá chỉ là trò hề, chúng ta đều là người bị hại. Ta biết ngươi không muốn cưới một nam thê, chỉ cần ta có thể cứu nương ta ra khỏi Hầu phủ, ta sẽ lập tức rời khỏi kinh thành.”

Mặc Sĩ Tranh nói,“ Làm sao ngươi biết nương ngươi sẽ nguyện ý đi theo ngươi?”

Dung Nhạc bị hắn hỏi đến sửng sốt, trong tiềm thức bắt đầu nhớ lại cốt truyện trong nguyên tác, Nhị phu nhân cùng nguyên tác giống nhau, trong nguyên tác cũng không miêu tả nhiều lắm, nhưng trong ấn tượng của y, sau khi nguyên thân chết, nhân vật chính thụ từng nghe thấy hạ nhân nói, thân thể Nhị phu nhân không khỏe lại sinh bệnh nặng.

Sau sự việc đó, nhân vật chính thụ luôn ngáng chân Hầu phu nhân, nhị phu nhân có yểm hộ hắn mấy lần. Bất quá sự tình kia bị bại lộ, nhị phu nhân đã chết trong tay Hầu phu nhân.

Điều này ít nhất cũng cho thấy trong lòng nhị phu nhân, đứa con trai này cũng không phải là một điểm địa vị đều không có.

Mặc Sĩ Tranh không đợi y mở miệng, lại nói: "Nương của ngươi bất quá chỉ là thϊếp, cho dù là phân gia với Hầu phủ, ngươi cũng không có biện pháp để đưa nàng ra ngoài, ngươi kiếm cáo mệnh, người hưởng thụ cũng chỉ có thể là chính thê của Trường Hưng hầu. Huống chi hiện giờ ngươi đã là nhi tử được xuất giá, không có dòng họ, ngươi còn mong có thể phụng dưỡng nương ngươi sao?”

Hắn nói không nhanh không chậm, nhưng mỗi một câu đều đâm chúng tử huyệt Dung Nhạc, đây chính là điều mà Dung Nhạc luôn lo lắng. Hiện tại bị Mặc Sĩ Tranh đã chỉ ra điều đó, y thật sự hận không thể đánh cho một trận người ở trước mặt này.

Ngươi có năng lực thì cho ra một giải pháp đi? Đứng ở kia nói chuyện không đau lưng!

Dung Nhạc biết rõ nếu muốn Mặc Sĩ Tranh chấp nhận y quy hàng, mình cần phải thể hiện ra được một sự hữu ích nhất định, y kìm nén cơn tức giận và bắt đầu liệt kê những ưu điểm của mình một cách khô khan: "Hầu phu nhân phái ta tới, nếu ta xảy ra chuyện, tuyệt đối sẽ còn có quân cờ thứ hai xuất hiện. Bây giờ ta đã thẳng thắn nói ra thân phận của ta cho ngươi, không cần ngươi phải tốn sức đi tìm hiểu. Nếu như nàng muốn ta hỗ trợ tìm hiểu tin tức, nhất định sẽ tiết lộ một số kế hoạch của mình trong tương lai. Những tin tức này ta cũng có thể nói cho ngươi biết. "

Y do dự một chút, rồi nói thêm:" Hơn nữa cuộc hôn sự này của chúng ta ít nhất cũng khiến cho Đoan Vương và Đoan Vương phi yên lòng, ngươi có thể dùng ta làm bia đỡ đạn, chỉ cần có thể đảm bảo an toàn cho ta là được. Ngươi cũng không thích lại phải đổi thành một Thái tử phi không nghe lời đi.”

Ánh mắt của Mặc Sĩ Tranh nhìn Dung Nhạc cuối cùng cũng thay đổi, ánh mắt như vũ khí sắc bén bắn về phía Dung Nhạc, Dung Nhạc thực sự cảm thấy đau thấu xương trong giây lát, cả người phảng phất như sắp bị lưỡi dao chém thương tích đầy mình, làm cho y không khỏi lui về sau hai bước.

Chẳng qua chỉ là cơn đau thoáng qua, định thần lại, cảnh tượng trước đó giống như ảo giác hơn, trước mặt y vẫn là Đoan Vương thế tử ngồi trên xe lăn yên tĩnh như núi, một sợi tóc cũng không thay đổi.

Mặc Sĩ Tranh rốt cuộc cũng nói: "Vậy thì ngươi coi thế tử phi này cho tốt đi.”

Hắn đưa lưng về phía cửa sổ, ánh mặt trời giờ ngọ rơi trên mặt đất sau lưng hắn, phản chiếu ánh sáng và bóng tối lốm đốm, hắn ngồi trong bóng tối, trầm mặc như một dã thú.

Cuối cùng đã đối phó được Mặc Sĩ Tranh, Dung Nhạc thực sự đổ mồ hôi, cả áo trong cũng ướt đẫm.

Khi Mặc Sĩ Tranh rời khỏi phòng để đi đến thư phòng, Dung Nhạc mới thực sự thở phào nhẹ nhõm, trước tiên thay quần áo để khỏi bị cảm, sau đó kêu Lý Nguyên tới.

Y cũng không hoàn toàn tín nhiêm ba người kia đến từ Hầu phủ, tuy nói bọn họ là hạ nhân của nhị phu nhân cùng nguyên chủ, nhưng y cũng không thể xác định bọn họ có bị Hầu phu nhân mua chuộc hay không.

Hơn nữa chính là vì lòng trung thành của họ đối với nguyên chủ, y cũng không biết liệu họ có thể nhìn thấy sự khác biệt giữa y và nguyên chủ hay không, và còn phải cảnh giác bọn họ khả năng sẽ phản bội.

Chỉ là hiện tại y quá thiếu người, mà y một mình không thể làm hết mọi việc, cho nên chỉ có thể dùng độ trung thành ba người để định.

Bắt đầu với một cuộc sống, toàn bộ tình tiết đều mơ hồ.

Y ngồi trên ghế thở dài, vẻ mặt đầy u sầu, nhìn Lý Nguyên từ ngoài cửa bước vào.

Lý Nguyên là một người cẩn trọng, cho dù chỉ có hai người trong phòng cậu vẫn phải hành lễ trước với y, sau đó mới nói nhỏ: “ Công tử, khi chúng ta rời khỏi nhà Hầu phủ, Thư Mặc đã đưa cho chúng ta một tờ giấy.”

Dung Nhạc nhận lấy, tùy ý hỏi một câu: “ Ngươi xem chưa?”

Lý Nguyên trên mặt lộ vẻ ngượng nngùng: “Tiểu nhân không biết chữ.”

Dung Nhạc trong lòng rùng mình, ghi nhớ chi tiết này, trên mặt bất động thanh sắc, hoà nhã nói với cậu: " Ngươi sau này phải làm việc giúp ta, cũng nên nhận thức một ít chữ mới tốt, sau này khi ta luyện chữ, ngươi liền hầu hạ bên cạnh ta đi.”

Lý Nguyên mặt mũi tràn đầy hưng phấn, thời buổi này muốn học chữ đều không dễ dàng, đệ tử nghèo còn không tìm được lão sư, không giao nổi quà để nhập học, huống chi là những hạ nhân như họ?

Dung Nhạc cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy biểu hiện của cậu, nhưng thầm nghĩ nếu có thể vì chuyện này mà thu phục được Lý Nguyên thì cũng là chuyện tốt. Vì vậy không quan tâm đến cậu, mà cúi đầu nhìn xuống tờ giấy trong tay.

Nội dung viết bên trên rất ngắn gọn, chỉ có một địa danh, bên dưới ghi chữ "Mộc".

Dung Nhạc quanh quẩn trong đầu, ở trong Hầu phủ ai còn sẽ biết y hơn nữa còn liên quan đến họ Mộc. Người đó thực sự không có mối quan hệ quen biết với nguyên chủ.

Y hỏi Lý Nguyên, “ Quan hệ giữa ngươi với Thư Mặc không tồi đi?”

Lý Nguyên lắc đầu, “ Người đó là thư đồng của Tam công tử, ta chỉ gặp qua có mấy lần.”

Tam công tử của Hầu phủ? Đó chẳng phải là nhân vật chính thụ Dung Tích sao?

Dung Nhạc nhướng mày, buồn ngủ mang theo gối là có ý gì? Ở đây y vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để nhấc quan hệ với vai chính thụ, Dung Tích cũng đã đưa cho y một cành ô liu.

Chắc là biểu hiện lần kia của y ở Hầu phủ đi.

Tuy nói, trên thực tế y cũng không làm gì, nhưng chính vì vậy mà Dung Tích mới làm được điều đó, không chỉ chấn chỉnh lão bà tử trộm cắp tài sản trong viện, mà còn để Hầu phu nhân mất hết mặt mũi, thuận tiện gϊếŧ gà dọa khỉ với những hạ nhân khác trong tiêủ viện, thật đúng là một mũi tên chúng ba con nhạn.

Nếu mà lúc ấy y và Mặc Sĩ Tranh rời đi sớm, vở kịch này sẽ không thể xướng được.

Khi đó, trong Hầu phủ không có người ngoài, chỉ còn Hầu phu nhân độc đoán, sẽ không dễ dàng đạt được kết cục này.

Chẳng qua là, việc có nên nhận cành ô liu này hay không và phải nhận như thế nào, có nên phải phải cân nhắc kỹ lưỡng.

Tuy nói Dung Nhạc và Dung Tích là thân huynh đệ, nhưng hai người lại cùng cha khác mẹ không có tình cảm, trong Hầu phủ tổng cộng có ba vị công tử, nếu nói Dung Cẩm Hiền là người thừa kế chúng tinh phủng nguyệt(1), Dung Nhạc lại là tiểu tùy tùng bên người hắn, thì Dung Tích lại là một nhóc lớn đáng thương bị trêu chọc và bắt nạt từ khi còn nhỏ.

(1: là một người được mọi người vây quanh ủng hộ, Tôn kính và kính trọng.

Ngay cả khi Dung Nhạc không tự mình động tay vào hắn, cũng là làm như không thấy đồng loã.

Cái gọi là địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, nếu Dung Tích hóa giải ân oán trước đây trước, lại tăng thêm hào quang trong người nhân vật chính, cho nên Dung Nhạc hợp tác với hắn nhất định là chuyện chỉ có lợi không có hại.

Những điểm y cần cân nhắc là: thứ nhất, hiện tại y có cần báo cáo chuyện này cho Đại ma vương Mặc Sĩ Tranh không, thứ hai, y có thể chiếm cứ chủ động trong lần hợp tác với Dung Tích hay không.

Cảm giác không tốt lắm khi bị người dắt mũi, có một tên boss phản diện đè đầu cưỡi cổ đã đủ khó chịu rồi.

Sau một hồi suy nghĩ y đưa ra kết luận. Nếu muốn gặp mặt Dung Tích, y nhất định sẽ phải xuất phủ, cho dù không nói cho Mặc Sĩ Tranh, đối phương cũng có biện pháp biết được hành trình của y, nên nói ngay từ đầu còn hơn giấu giếm hắn.

Về một điểm khác, trong tay y có nội dung cốt truyện, khi đối mặt với nhân vật chính chưa hẳn là không có ưu thế.

Suy nghĩ cẩn thận những chuyện này, y chợt thấy thông suốt và sáng tỏ. Duỗi lưng một cái, nhìn thoáng qua bên ngoài, lúc này trời đang lặn, bầu trời có một mảnh vàng ấm áp.

Dung Nhạc hỏi Lý Nguyên, “Phòng bếp nhỏ trong tiểu viện ở đâu?”

Bước đầu tiên để làm một Thế tử phi tốt là phải làm thoả mãn dạ dày của Thế tử.

_____

Tác giả có chuyện muốn nói: còn chưa lưu bản thảo qaq