Chương 6
Dung Tích dùng chiêu thức ấy rất hay, bà tử kia ở bên người Dung Tích đợi đến thời gian lâu, cũng không phải lần đầu giấu những thứ đồ của hắn, qua nhiều năm như vậy, cuối cùng tham lam bao nhiêu tiền chỉ sợ cũng không tính được.
Nguyên nhân chính là như thế, tâm của bà tử này lớn hơn, không cho rằng những vật kia là lão trộm, mà ngược lại cảm thấy chúng là của mình. Kể từ đó, khi Dung Tích hỏi tới, lão sẽ không bao giờ phủ nhận quyền sở hữu những thứ này, ngược lại muốn tận lực để cho những thứ tốt qua đường sáng, danh chính ngôn thuận mà bắt vào trong tay mình.
Nhưng mà lão đã quên, cho dù là người hầu ở Hầu phủ, ở trong Hầu phủ đã vài thập niên, nhưng rốt cuộc lão vẫn chỉ là một hạ nhân, sao có thể có được nhiều tài sản như vậy?
Chưa kể Dung Tích không được sủng ái ở trong phủ, trong tay cũng không có đồ tốt gì, những món trang sức quý giá hơn đó là do mẹ đẻ mất sớm để lại cho hắn, những thứ này Dung Tích như thế nào cũng sẽ không bao giờ ban thưởng cho lão.
Bà tử đó không dám lấy hết tất cả những bộ trang sức đi kia đi hết, chỉ dám lặng lẽ lấy một hai chiếc, kết quả là đã bị Dung Tích tóm gọn.
Bà tử kia còn muốn giảo biện, Trường Hưng hầu lại cảm thấy quá mức mất mặt, vỗ bàn một cái và nghiêm nghị quát: “ Còn không vội vàng đem chủ lão hàng này mang xuống!”
Cho dù Hầu phu nhân muốn giúp đỡ cầu tình, cũng không dám đáp lời vào lúc đó, nàng vặn khăn trong tay, trong lòng thầm mắng, kiến thức hạn hẹp ngu xuẩn, đáng lẽ phải trực tiếp phủ nhận ngay khi Dung Tích hỏi câu đầu tiên, nếu không thì làm sao có thể bắt được nhược điểm?
Nàng cũng có chút sinh khí với lòng tham của đối phương, nên giả vờ không nhìn thấy lời khẩn cầu của bà tử. Thấy bà tử định nói, nàng vội chỉ thị hạ nhân: “Lão nô này dám ăn trộm tài vật, cắn ngược lại chủ nhân, còn không vả miệng làm cho lão ghi nhớ thật lâu?”
Hai gã gia phó kéo bà tử đi xuống mỗi người một tay giải thoát, một cái tát vào trên mặt bà tử, sau vài cái tát, mặt mũi bà tử kia sưng vù, khóe miệng chảy máu, nha nha ô ô không nói nên lời.
Trước mặt Mặc Sĩ Tranh, Hầu phu nhân chỉ có thể nuốt hết sự bực tức này, bất quá trong lòng lại hung hăng cấp Dung Tích lên một số.
Bị kéo lê như vậy, thời gian vừa vặn đến buổi trưa.
Mặc dù Trường Hưng hầu rất muốn tiễn Mặc Sĩ Tranh đi, nhưng lý do người ta đến đây là cô dâu lại mặt sau khi xuất giá, và gã cũng không thể đem người đuổi ra ngoài, vì vậy chỉ có thể bóp mũi lưu lại người ăn cơm trưa.
Trong lòng của gã chưa hẳn là không có oán khí. Nếu có người nháy mắt, từ lúc khi sự việc vừa xảy ra, sẽ đối với chủ nhà cáo từ. Kết quả, Mặc Sĩ Tranh ngồi vững vàng bên cạnh, thu hết vàp mắt toàn bộ quá trình, không hề có ý định rời đi.
Thậm chí, gã còn giận chó đánh mèo với Dung Nhạc đã gả vào vương phủ, trừng mắt nhìn đứa nhi tử không biết cố gắng này. Trong nội tâm oán giận nói, nhìn thấy ở nhà xảy ra chuyện này, còn không mau vội vàng rời đi cùng thế tử, bộ dáng phục tùng như vậy, thật sự là đem mặt mũi Hầu phủ vứt hết.
Dung Nhạc bắt gặp đôi mắt nhỏ thần của Trường Hưng hầu, trong nội tâm lơ đễnh. Chuyện Trường Hưng hầu sợ vợ người trong kinh thành đều biết, trên thực tế chủ sự chân chính trong hầu phủ là Hầu phu nhân.
Huống chi Trường Hưng hầu tính cách nhu nhược, cho dù có chút không thích con trai trưởng, nhưng cũng sẽ không làm loại chuyện Hổ độc thực tử(1), đối với Dung Nhạc mà nói cũng không nguy hiểm.
(1: 虎毒食子: dịch ra là hổ độc thực tử, nghĩa là hổ dữ ăn thịt con, cả câu trên ở đoạn văn có nghĩa là cũng sẽ không làm chuyện hại đến con của mình kể cả không thích đứa con kia=)))))
Bởi vậy, với thái độ của Trường Hưng hầu y cũng không quan tâm.
Hiện tại y chỉ cần làm hai chuyện, một là rời xa Hầu phu nhân, hai là ôm chặt đùi lớn Mặc Sĩ Tranh.
Sở dĩ vừa rồi Dung Nhạc không lên tiếng, một mặt là muốn nhìn thấy Hầu phu nhân mất mặt, nhưng quan trọng hơn là Mặc Sĩ Tranh không hề có ý định rời đi.
Đối với một người muốn ôm đùi mà nói, đương nhiên phải đặt ý tưởng của Mặc Sĩ Tranh lên hàng đầu.
Y hiểu rõ thân phận của hai người, với tính cách của Mặc Sĩ Tranh, tuyệt đối sẽ không thích y tự chủ trương.
Mà khi Mặc Sĩ Tranh đồng ý với lời mời của Trường Hưng hầu ở lại dùng cơm, Dung Nhạc biết rõ, cách làm của mình là chính xác.
Nếu là muốn chiêu đãi khách quý, đầu bếp của Hầu phủ đương nhiên là phải sử dụng tất khả năng. Dù sao thì lúc trước gã cũng đã mất mặt rất nhiều trước Mặc Sĩ Tranh rồi, Hầu phủ cũng nên phải lấy lại thể diện từ Mặc Sĩ Tranh trở về.
Dù là vị thế tử Mặc Sĩ Tranh tàn tật này cũng không được người coi trọng.
Dung Nhạc ngồi bên cạnh Mặc Sĩ Tranh, liếc nhìn đồ ăn trước mặt liền biết đồ ăn rất nhạt nhẽo, tuyệt vọng nghĩ không cay không vui, đây là tai nạn lớn nhất mà y gặp phải từ khi xuyên qua tới đây.
Bữa cơm thứ ba, y vẫn không thấy bóng dáng của ớt trên bàn cơm. Y không muốn nghĩ đến sự thật có khả năng lớn nhất kia, mà là trong lòng vẫn còn miễn cưỡng một tia hy vọng, chẳng lẽ vương phủ cùng Hầu phủ đều không thích ăn cay?
Bởi vì trên bàn cơm thực sự không muốn ăn gì, vì thế y đem lực chú ý đặt trên người Mặc Sĩ Tranh càng nhiều.
Vừa nhìn thấy, y liền phát hiện ra vấn đề.
Mặc Sĩ Tranh đích thực là một người thập phần khắc chế, muốn tìm những gì mà hắn yêu thích thì không phải là một chuyện dễ dàng.
Trên bàn có hơn chục món ăn, mùi vị của mỗi món ăn cũng không tệ, nhưng Mặc Sĩ Tranh không duỗi đũa quá ba lần trên mỗi món ăn. Bất kể là vào cái gì thì biểu cảm trên gương mặt vẫn y nguyên.
Duy nhất thần sắc có biến hoá một lần, nếu không phải Dung Nhạc một mực vẫn luôn chú ý đến hắn, cũng sẽ không nhận ra hắn hơi hơi cau mày, rốt cuộc sau đó hắn liền không chạm vào đồ ăn đấy nữa.
Dung Nhạc đảo mắt cẩn thận quan sát kỹ thì thấy trong đĩa thức ăn có gừng thái sợi.
Y mỉm cười, một người rất khó có thể che giấu sở thích ăn uống của mình, ngay cả người nhạy bén nhất cũng sẽ lộ ra dấu vết.
Cũng giống vị thế tử nầy bên cạnh y.
Y lại quan sát thêm vài lần nữa, cuối cùng kết luận, vị thế tử không thích gừng, hành lá, hoa hồi và những thứ có mùi vị đậm đà đều là xiên.
Y thậm chí có thể tưởng tượng đến, nếu y thực sự làm ra một nồi lẩu dầu đỏ rực, Mặc Sĩ Tranh sẽ không bao giờ duỗi đũa ra một lần, thậm chí sẽ không cùng y ở trong phòng đó.
Ngay cả món ăn họ thích cũng hoàn toàn trái ngược nhau, tính tình của hai người họ thật kém.
Dung Nhạc âm thầm chua xót.
Vì muốn ôm đùi lớn, đến tột cùng y có cần phải thay đổi khẩu vị của mình không? Đó mới là một vấn đề.
Tuy rằng đang suy nghĩ nghiêm túc về một vấn đề quan trọng, trên tay y vẫn không hề chậm chạp. Người hầu lại lần nữa thay những món ăn nguội và đặt những món mới lên bàn, họ lại cố ý để món ăn có khẩu vị thanh đạm trước mặt Mặc Sĩ Tranh.
Mặc Sĩ Tranh dừng lại động tác, liếc nhìn Dung Nhạc, nhưng không nói gì, mà lặng yên buông đũa xuống.
Dung Nhạc thấp giọng hỏi: “ Ăn no rồi?”
Mặc Sĩ Tranh cầm khăn tay bên người lên lau miệng, khẽ gật đầu.
Hành động như vậy khiến cho vợ chồng Trường Hưng ngồi trên chủ vị cũng phải dừng đũa. Trên thực tế, sau sự việc nhục nhã vừa rồi, bọn họ căn bản ăn không trôi được gì.
Mặt khác, Dung Cẩm Hiền và Dung Tích đến đây để tiếp khách lại ăn đến vẻ mặt thỏa mãn.
Dung Cẩm Hiền không hổ là đích trưởng tử được coi trọng nhất trong Hầu phủ, giơ tay nhấc chân đều thể hiện được phong thái của một đứa con cháu nhà cửa cao rộng. Bộ dạng hắn không tầm thường, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao thẳng, có lẽ là ở trong nhà được sủng ái, nên giữa hai lông mày vẫn còn toát lên khí chất thiếu niên kiêu ngạo.
Đây cũng là bệnh chung của những thiếu niên, ở độ tuổi mười bảy, mười tám, đang trong kỳ phản nghịch trung nhị. Dung Nhạc đã sớm nhận ra, từ khi Dung Cẩm Hiền tới đây, vị đệ đệ tiện nghi này chưa từng nhìn y một cái.
Ngay cả khi đối mặt với Mặc Sĩ Tranh, trong mắt cũng không che giấu được vẻ khinh thường.
Đối với ánh mắt rơi vào người Dung Tích, thật sự là có ác ý.
Với tư cách là đương gia tương lai của hầu phủ, Dung Cẩm Hiền có thể dễ dàng biết được mọi chuyện xảy ra trong phủ, càng đừng nói bà tử kia bị Hầu phủ ném đi một người lớn như vậy.
Dung Tích ép bà tử đi phía trước viện, chưa đầy nửa canh giờ Dung Cẩm Hiền đã nhận được tin tức, nhìn bộ dáng đối phương bị đánh đến vẻ mặt sưng to liền phiền chán, và trực tiếp xua tay để người xử lý sạch sẽ.
Tính mạng của một hạ nhân không tính là cái gì đối với hắn, nhưng những gì Dung Tích làm là để khıêυ khí©h quyền uy với Hầu phu nhân.
Đương nhiên hắn sẽ không để cho Dung Tích được sống tốt.
Dung Nhạc không quá muốn xen vào mối bất bình giữa hai người, cho nên giả bộ như không phát hiện sóng ngầm trong đó bắt đầu kích động, y nhìn mặt Mặc Sĩ Tranh có một chút mệt, vì thế rất là tự giác về phía vợ chồng trường Hưng hầu xin cáo từ.
Trường Hưng hầu rất vừa lòng, ngược lại là Hầu phu nhân giống như vô tình nói: “ Nhạc nhi trở về một chuyến, này như thế nào liền vội vã rời đi, không đi thăm di nương ở hậu viện sao?”
Thân là con của tiểu thϊếp, Dung Nhạc chỉ có thể gọi nữ chủ nhân của Hầu phủ là nương, đối với mẹ đẻ của mình chỉ được xưng hô là di nương.
Những lời này Hầu phu nhân nói có vẻ như rộng lượng, nhưng lại làm cho nội tâm của Dung Nhạc lộp bộp một phát. Nhị phu nhân khác với Trần di, Lý thúc, vị này chính là mẹ ruột của nguyên chủ, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, Dung Nhạc không cho rằng mình giả mạo có thể lừa gạt đối phương.
Hơn nữa, y cũng không tin Hầu phu nhân có thể tốt bụng như vậy, cái này là một câu nhắc nhở, ngoài mặt thì là muốn mẹ con họ gặp nhau, nhưng thực chất chỉ là để uy hϊếp y.
Chẳng qua nếu như Đại phu nhân muốn cầm y làm binh sĩ, trong khoảng thời gian này tự nhiên sẽ không động đến Nhị phu nhân, hơn nữa một mực khăng khăng vì y còn phải đối với Nhị phu nhân càng thêm coi trọng. Nói trắng ra là Nhị phu nhân chính là con tin bị đối phương nắm trong tay, Nhị phu nhân ở, y liền không thể không ném chuột sợ vỡ đồ, tùy vị đích mẫu này sử dụng.
Xem ra vị đích mẫu này có vẻ chưa hài lòng với màn thể hiện của y, nói không chừng là muốn nhân cơ hội này để “ đề điểm” y một phen.
Như là đã biết ý định của đối phương, Dung Nhạc đương nhiên sẽ không chủ động sa vào bẫy. Nhưng theo tính cách của nguyên chủ, y lại không thể cự tuyệt.
Y cúi đầu, không dám đối mặt với Hầu phu nhân, lại thừa dịp ống tay áo rộng che đi, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc vào lưng của Mặc Sĩ Tranh.
Mặc Sĩ Tranh mặt ngoài bất động thanh sắc, chỉ nhíu mày ho nhẹ một tiếng.
Hạ nhân vẫn luôn đi theo bên người vội nói: “Thân thể của Thế tử không khỏe, phải hồi phủ uống thuốc.”
Trong lòng Dung Nhạc thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại giả bộ do dự không muốn, vẫn là Trường Hưng hầu nói: “ Một khi đã như vậy, Nhạc nhi còn không mau cùng Thế tử hồi phủ.”
Dung Nhạc cùng Mặc Sĩ Tranh trở lại xe ngựa, lúc này cuối cùng y cũng buông lỏng tâm xuống.
Đang may mắn chính mình phản ứng rất nhanh, chợt nghe người bên cạnh chậm rãi nói: “Ta vội giúp đỡ phu nhân một lần, phu nhân cũng nên trả giá thù lao a.” Hơn nữa còn nhấn mạnh hai chữ “ phu nhân”.
Dung Nhạc thầm nghĩ, là mình yên tâm quá sớm.