Chương 5

Chương 5

Trường Hưng hầu với tư cách là nhạc gia(1) của Mặc Sĩ Tranh, trên thực tế không cần phải tới đây nghênh đón, nhưng mà hoàng quyền tối thượng, dù sao Mặc Sĩ Tranh cũng là thế tử được sắc phong, tương đương với người thừa kế của vương phủ, đương nhiên vị Hầu gia này không thể ngồi ở trong phòng chờ đối phương đến thỉnh an.

(1: nghĩa là bố mẹ vợ.

Nhưng cho dù là vậy, vị Hầu gia này cũng chưa từng nghĩ tới đối phương dám trực tiếp cho xe ngựa đi qua đại môn(2), một màn này chẳng khác nào một cái tát vào mặt gã.

(2: cửa chính.

Nhưng khi đối mặt với Mặc Sĩ Tranh, gã vẫn phải giả vờ vui vẻ.

Mặc Sĩ Tranh liếc mắt nhìn gã, hiện tại là mùa xuân se lạnh, vậy mà vị Trường Hưng hầu này trên trán còn rịn ra mồ hôi, chắc hẳn là trong nội tâm cực kỳ bất an a.

Vị Trường Hưng hầu này văn không được võ cũng không xong, cũng không được hoàng thượng coi trọng. Điều duy nhất đáng được ca ngợi là lòng trung quân, hiện tại dù là các vị hoàng tử đã trưởng thành, nói lý ra là thủ đoạn chồng chất, vậy mà gã vẫn chưa biểu lộ ra ý đồ muốn đứng về phe nào.

Đại khái là lão Hầu gia cũng rõ ràng nhi tử nhà mình không có bản lĩnh gì, lại sợ gã không bảo vệ được của cải của Hầu phủ, vì vậy cố ý chọn một vị tức phụ có gia thế hiển hách, tác phong cường ngạnh.

Đáng tiếc, lão Hầu gia xem như đã đi nhầm một nước cờ.

Lão như nếu biết rõ Trường Hưng hầu là người có đức hạnh gì, làm sao có thể vì gã mà cưới nữ tử như vậy làm vợ? Với tính cách mềm yếu của Trường Hưng hầu, khả năng sẽ có thể trấn áp được Hầu phu nhân cường thế sao?

Mặc Sĩ Tranh thực sự không quan tâm người mình cưới là nam hay nữ, nhưng nếu như Trường Hưng hầu dám làm ra loại truyện đổi người này, như thế nào cũng muốn tỏ vẻ một chút thái độ của mình.

Bằng tính cách của Trường Hưng hầu, mang thù là không dám, và nhiều nhất là sẽ lo lắng, đề phòng trong một thời gian.

Tuy nói bởi vì chân của Mặc Sĩ Tranh bị tổn thương, mấy năm nay đã được trải qua nhân tình ấm lạnh, nhưng hắn đã được nuôi dưỡng như một người thừa kế từ khi còn nhỏ, và sự kiêu ngạo của hắn vẫn luôn tồn tại trong xương.

Cho nên khi hắn biểu hiện ra một phen thư thái như vậy, tường đầu thảo Trường Hưng hầu này liền lập tức sợ mức không biết làm thế nào cho phải.

Chờ tiến vào chính đường, Trường Hưng hầu lại do dự, luận về thân phận, Thế tử vương phủ tự nhiên càng thêm quý trọng hơn, nhưng với tư cách là nhất gia chi chủ, nếu không ngồi vào trên chủ vị, thì không khỏi quá mất mặt.

Vẫn là Hầu phu nhân hoà giải nói: “Đây là lần đầu tiên Nhạc nhi lại mặt từ khi xuất giá. Lão gia còn đứng ở đây làm cái gì? Hai người thật vất vả mới gặp mặt, là có nhiều tâm sự đi.” Lập tức liền nhận định hai bên trưởng bối và ván bối.

Nếu như Mặc Sĩ Tranh vẫn tiếp tục bày ra bộ dáng thế tử đó, không nói đến Trường Hưng hầu phủ, ngay cả sắc mặt của hắn và Dung Nhạc cũng khó nhìn.

Dung Nhạc cũng hiểu được hàm ý của Hầu phu nhân, trong lòng không khỏi nói, không hổ là boss sơ kỳ của nguyên tác, thật sự rất khó đối phó.

Cuối cùng hai bên cũng ngồi xuống, bởi vì Mặc Sĩ Tranh không tiện, Dung Nhạc đành phải thay hắn kính trà cho Trường Hưng hầu và Hầu phu nhân.

Trường Hưng hầu là một người thành thật, một mặt chỉ biết tán thưởng, ngược lại Hầu phu nhân lại nói thêm: " Nhạc nhi từ nhỏ đến lớn đều là ta xem. Hiện tại lớn lên thành gia, thực sự ta vừa thấy vui mừng, lại vừa thấy không muốn.”

Trên mặt nàng giả bộ từ ái: "Ta nhớ lúc trước còn ở nhà ngươi thường xuyên ở cùng với Hiền nhi, vừa vặn đệ đệ ngươi hôm nay không có khoá, không bằng ra tìm nó ở sân chơi đùa.”

Nói xong, nàng liền nháy mắt với nha hoàn bên người, muốn để cho người mang Dung Nhạc đi ra ngoài. Theo như nàng thấy, với tính cách của Dung Nhạc đích thị là không dám ngỗ nghịch với nàng.

Tuy nhiên, Dung Nhạc lại cúi đầu nói: “ Hôm nay Nhạc nhi trở về một chuyến không dễ dàng gì, không bằng là gặp các huynh đệ trong nhà.”

Nụ cười trên mặt Hầu phu nhân cứng trong chớp mắt, sau đó nói. "Tích nhi và Dương nhi là hai tiểu bướng bỉnh nói không chừng đã chạy đi đâu rồi, vừa vặn Hiền nhi của ta ở chỗ này....”

Nàng còn chưa kịp nói hết câu, liền nhìn thấy một vị gia phó ở cửa nói: "Lão gia, phu nhân, tam thiếu gia tới đây thỉnh an.”

Hầu phu nhân nắm chặt khăn trong tay, sắc mặt khó coi, ngay cả Trường Hưng hầu cũng cau mày, “ Tiểu tử này, đã trễ thế này còn thỉnh cái gì an?”

Mặc Sĩ Tranh và Dung Nhạc rời giường không tính là muộn, chẳng qua là bọn họ phải thu thập trong Vương phủ, lại đi xe qua mấy con phố mới đến Hầu phủ, thời gian đến nơi cũng không còn sớm.

Trường Hưng hầu nói câu này cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu được lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ bị người cố ý hiểu sai, thành hắn đang phàn nàn thời gian hai người tới cửa quá muộn.

Trường Hưng hầu tự nhiên không có đầu óc để nghĩ đến điều này, ngược lại là Hầu phu nhân phản ứng nhanh hơn, ngay khi phu quân vừa nói xong thì véo gã một cái, và phân phó với hạ nhân đối diện ở bên ngoài cửa, nói: "Để cho Tích nhi vào đi, vừa lúc trông thấy đại ca.”

Dung Nhạc ngồi ở bên cạnh Mặc Sĩ Tranh, tim đập thình thịch, y rốt cuộc gặp được nhân vật chính trong nguyên tác sao? Thật là có chút khắc chế không khỏi muốn đi ôm đùi lớn con trai của chính tác giả.

Y quay đầu lại nhìn trộm Mặc Sĩ Tranh, sườn mặt đối phương như băng tuyết, mép tóc hai bên tuyến cùng với làn da tuyết hắc bạch phân minh, y không cẩn thận xem đến ngây người.

Chờ y lấy lại tinh thần, hận không thể cho mình một cái tát, nhan khống tật xấu này khi nào mới có thể sửa!

Hơn nữa vị Mặc Sĩ Tranh này còn rất hay đa nghi, tàn nhẫn, sợ rằng y chưa kịp ôm đùi Dung Tích, thì vị Thế tử gia này sẽ có thể cho người khác tiêu diệt y.

Trong lúc đang phát ngốc thì Dung Tích đã bước vào cửa.

Vì Dung Tích là nhân vật chính nên diện mạo đương nhiên cũng không tệ, phải nói là, mặc dù Trường Hưng hầu không có bổn sự gì, nhưng khuôn mặt vẫn có thể xuất chúng, nhan sắc của vài nhi nữ cũng không thấp.

Ngay khi Dung Tích bước vào, Đầu tiên là thỉnh an Trường Hưng hầu bà Hầu phu nhân, sau đó hướng Mặc Sĩ Tranh và Dung Nhạc hành lễ, lễ nghi không chút nào phạm sai lầm.

Trường Hưng hầu cảm thấy nhi tử này còn có thể xử lý được, bèn nghe Dung Tích nói: "Mới vừa rồi nhi tử vừa vặn bắt được một bà tử trộm giấu tài sản của chủ nhân, không biết phải làm sao, vì vậy chỉ có thể tới đây quấy rầy cha và nương.”

Dung Nhạc nghe vậy tinh thần chấn động, đã đến, rốt cục muốn bắt đầu gây sự.

Tuy rằng Dung Tích vẫn luôn không cùng Hầu phu nhân vạch mặt, nhưng kỳ thật hai người đã nảy sinh mâu thuẫn từ rất sớm. Dung Tích tốt hơn Dung Nhạc ở chỗ là mẹ đẻ hắn đã qua đời, cũng không thể lợi dụng hắn như lợi dụng Dung Nhạc.

Nhưng đồng thời, chính là bởi vì hắn không có trưởng bối ở hậu viện bảo vệ, cho nên nói lý ra mấy hạ nhân quản sự đắc thế đó thỉnh thoảng sẽ cắt xén trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của hắn.

Dung Nhạc dù sao cũng được Nhị phu nhân bảo vệ, hơn nữa ai cũng biết Nhị phu nhân luôn vì Hầu phu nhân sai như thiên lôi sai đâu đánh đó, sinh hoạt của y ở trong phủ cũng không tệ.

Bất quá cũng không thể nào tốt như vậy được, Dung Nhạc ở trong mắt của Dung Cẩm Hoa và Dung Cẩm Hiền thì không khác biệt gia phó* ( hạ nhân, người làm) là mấy , nói không chừng còn không bằng nha hoàn, gã sai vặt mà họ coi trọng.

Trong nguyên tác cũng có một đoạn như vậy, nhưng lúc đó Dung Nhạc lại nghe theo lời phân phó của Hầu phu nhân, nghe được Dung tích nói xong lời này, liền lập tức cáo từ rời đi, để tránh làm phiền việc nhà của Hầu phu nhân. Mặc Sĩ Tranh lại không muốn cùng Trường Hưng hầu vạch mặt, vì vậy hai người cùng nhau trở về phủ.

Dung Nhạc hiện tại sẽ không làm như vậy, y còn đang chuẩn bị xem náo nhiệt đây. Cho nên dù Hầu phu nhân có nháy mắt với y như thế nào, y cũng làm như không phát hiện, mà nhìn chăm chú cảnh tượng trước mặt một cách thích thú.

Mặc dù người ta thường nói rằng Đạo gia xấu không thể truyền ra ngoài, nhưng Hầu phu nhân ở hậu viện Hầu phủ rất độc đoán, Trường Hưng hầu lại không quan tâm đến con cái, Dung Tích thừa dịp sự có mặt của Mặc Sĩ Tranh ở đây, ép buộc Hầu phu nhân phải giải quyết cho xong chuyện này, nếu mà họ trị gia đình không nghiêm ở trước mặt Thế tử Vương phủ, thì đối với Hầu phủ đều bất lợi.

Sự thật cũng chính là như thế, nếu không có Mặc Sĩ Tranh và Dung Nhạc, Hầu phu nhân có thể thoải mái mà giải quyết vấn đề. Trong phủ người hầu toàn là bà tử, còn người trong viện Dung Tích là tâm phúc của Hầu phu nhân cố ý thả đi, như là cắt xén tiền tiêu vặt hàng tháng này nàng cũng đã sớm biết, nhưng vẫn như cũ một con mắt mở một con mắt nhắm, đơn giản là không muốn Dung Tích sống quá tốt.

Vạn nhất sự việc bại lộ, phải bị phạt một hình phạt nhỏ và lời khuyên răn lớn, để chỉ thể hiện sự coi trọng của mình đối với con của tiểu thϊếp, cũng sẽ không bị thương tâm phúc tâm, mà còn có thể khiến Hầu gia phiền chán con của tiểu thϊếp thích tìm rắc rối này.

Nhưng bây giờ có người ngoài ở đây, những thủ đoạn nhỏ của nàng cũng không dễ chơi.

Nàng trừng mắt liếc nhìn Dung Nhạc đang ở một bên phát ngốc, trong lòng thầm mắng, đúng là đồ ngu, không có mắt. Ngoài mặt chỉ có thể bày ra vẻ mặt yêu thương, "Ta nhớ rõ Tích nhi ngươi ở nơi đó bà tử làm việc cũng là ở trong phủ lão nhân, có phải có hiểu lầm gì không, việc này ta trước tiên sẽ phái người đi xem xét, cũng không thể làm cho Thế tử chế giễu.”

Dung Tích nói," Không cần nương tốn sức hao tâm tổn trí, nhi tử sớm đã cho người áp tới, hiện tại đang quỳ ở bên ngoài. "

Nói xong, hắn cho người kéo bà tử ăn cắp kia vào cửa.

Chỉ thấy lão bà tử kia hơn khoảng 50 tuổi, tóc hoa râm bù xù, vừa vào nhà liền quỳ xuống khóc kể lể, nói chính mình không biết vì sao lại chọc giận tam thiếu gia. Lão bất quá là bị bệnh thấp khớp, ở trong phòng nghỉ ngơi được một lúc, bị tam thiếu gia phái người tới cưỡng chế, lật tung căn phòng lên và nhất quyết cho rằng lão trộm tiền.

Bà lão khóc thảm thiết nước mắt mũi tràn ra, Trường Hưng Hầu xem đến trên mặt gã như thiêu đốt, liền không dám đi tới bên kia Mặc Sĩ Tranh nhìn, chỉ cảm thấy không mặt mũi gặp người. Mặc dù Hầu phu nhân cũng cảm thấy nóng mặt, nhưng nghe bà tử nói như vậy, trong lòng cũng khá ổn định, một khi nói ra những lời đổi trắng thay đen này, Dung Tích khó mà xử lý được.

Trong lòng nàng trào phúng tiểu tử này còn non nớt một chút, tục ngữ nói “ tróc tặc kiến tang(3)”, không có bằng chứng, chỉ bằng hắn mở miệng mà muốn bắt người, không khỏi quá coi thường những lão hàng này đã lăn lộn ở đây vài thập niên.

(3: theo mình hiểu là: Bắt kẻ phạm tội phải có tang chứng, vật chứng.

Dung Tích lộ vẻ tức giận, “Được, ngươi đã nói không ăn trộm tiền, vậy dưới gối năm mươi lượng bạc này là thế nào đến?”

Bà tử lau mặt, “Đó là nô tỳ tích góp để ở dưới hòm, tam thiếu gia tổng sẽ không nói là tiền tiêu vặt hàng tháng của ngài a.”

Năm mươi lượng bạc nói nhiều không nhiều, nếu là trong phủ lão nhân, hơn nữa sẽ được tiền tiêu hàng tháng và chủ tử ban thưởng, những số tiền này không sai biệt lắm sẽ có thể tích góp trong một vài năm.

Bà tử quyết định chủ ý, cho dù Dung Tích lấy ra thứ gì, lão chỉ nói là tự mình tích góp, ở trong phủ lão còn là người hầu có thể diện, hơn nữa còn có chút của cải.

Bà tử còn cảm thấy mình thật cơ trí, nhưng được nửa chừng, Dung Nhạc liền minh bạch thủ đoạn của Dung Tích, lại nhìn vẻ mặt đắc chí của bả tử kia, chỉ cảm thấy mình không đành lòng coi.

Cuối cùng khi Dung Tích lấy ra một đôi vòng tay bằng bạch ngọc, bà tử cuối cùng cũng phản ứng lại: “Đây không phải là đồ của nô tỳ, chẳng lẽ Tam thiếu gia còn muốn vu oan sao?”

Dung Tích cười lạnh, nói: “Vu oan? Vừa rồi ngươi thừa nhận đôi bông tai bạch ngọc cùng bộ là của hồi môn ngươi mua cho khuê nữ nhà mình, tại sao chiếc vòng tay này lại trở thành thứ đồ mà ta vu oan cho ngươi? "