Chương 4.2

Vì biết ý đồ rõ ràng của Dung Nhạc, hắn thuận theo lời của đối phương đem áo ngoài cởi ra. Sau đó, đối phương đẩy hắn vào trong, thật sự nằm xuống ngủ...

Hắn chẳng thể nghĩ tới, lại sẽ có người tâm lớn đến loại trình độ này, ở một nơi xa lạ, có người lạ nằm cạnh, đầu liền chạm vào gối liền ngủ, thậm chí ngủ đến có tiếng ngáy nhỏ, làm hắn không khỏi sinh ra buồn ngủ.

Khi buổi sáng đi thỉnh an, Dung Nhạc đều biểu hiện như một Thế tử phi bình thường, ở trước mặt Đoan Vương phi vâng vâng đồng ý, và dịu dàng ngoan ngoãn đảm bảo sẽ chiếu cố hắn thật tốt. Nhưng mà sau khi trở lại tiểu viện, hai người tách ra lại chưa thấy mặt, đối phương cũng không có chủ động tìm tới.

Mặc Sĩ Tranh chưa bao giờ keo kiệt đối đãi tất cả mọi người bằng ánh mắt rất ác ý,ở trong lòng thầm nghĩ, đến cùng bộ mặt thật của con của vị thϊếp thất Hầu phủ là bộ dạng như thế nào?

Quả thực hắn bị nâng lên lòng hiếu kỳ.

Điều này khiến hắn thậm chí còn có chút ít mong chờ xuất hành vào ngày mai.

Đến tột cùng Dung Nhạc chỉ là một con mèo nhỏ hay là giả bộ heo ăn thịt hổ, tổng hắn phải biết rõ.

Khổng Chiêu tuy tuổi không lớn lắm, bất quá hiện tại mới ngoài hai mươi,nếu như nàng có được sự khẳng định của Mặc Sĩ Tranh, trở thành quản sự nội vụ của tiểu viện, liênf đại biểu năng lực của nàng quả thực rất mạnh.

Sáng sớm, Dung Nhạc vừa mới rửa mặt xong, liền nhìn thấy Mặc Sĩ Tranh ngồi trên xe lăn.

Dung Nhạc có chút kinh ngạc trước điều này, theo y Mặc Sĩ Tranh hẳn là người có tính cách lạnh lùng và quái gở, không ngờ đối phương lại chủ động đến dùng bữa sáng với y.

Sau khi hai người đều thu thập xong, Khổng Chiêu đến nói với họ, xe ngựa xuất phủ đã chuẩn bị thoả đáng, lễ vật đi Trường Hưng Hầu phủ cũng đã chuẩn bị tốt, có thể sẵn sàng khởi hành.

Dung Nhạc tiện tay lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên đùi Mặc Sĩ Tranh, giúp đẩy xe lăn.

Đây không phải là cố ý, chẳng qua từ nhỏ đến lớn y đã quen chiếu cố người bên cạnh, mặc dù biết Mặc Sĩ Tranh không phải là người tốt lành gì, nhìn qua cũng không có vẻ yếu ớt như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ của Mặc Sĩ Tranh đang ngồi trên xe lăn, anh bất giác tạm thời quên đi những thủ đoạn độc ác của đối phương.

Cửa chính của Đoan Vương Phủ thường không mở, chủ nhân trong phủ bình thường đi ra là từ hai bên cửa hông, về phần hạ nhân là đi bên cửa nách vắng vẻ. Mặc Sĩ Tranh cho đến nay mới chỉ đi qua cổng chính hai lần, một lần là khi hắn được lập làm Thế tử, và một lần là đại hôn của hắn vào ngày hôm qua. Nếu hắn còn có cơ hội thứ ba để bước qua cửa chính, thì sẽ phải đợi cho đến hắn làm vương gia.

Trước khi đi, Mặc Sĩ Tranh quay đầu lại hỏi Dung Nhạc, “ Ngươi có cần mang theo một mấy hạ nhân Hầu phủ đi không?”

Dung Nhạc nghĩ nghĩ, đó liền mang theo Lý Nguyên.

Lý thúc và Trần di còn bận rộn chuyện khác, những người còn lại cũng không thể tin tưởng, đừng đem bọn họ mang đi lại để cho Đại phu nhân có cơ hội hỏi nghe ngóng tin tức.

Nếu để cho Mặc Sĩ Tranh nhầm tưởng rằng y đang cố ý truyền tin tức cho Hầu phủ, vậy chẳng phải y bị thảm rồi?

Cỗ xe ngựa rất rộng, sau khi Mặc Sĩ Tranh lên xe bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, hiển nhiên là không muốn nói chuyện, cho nên Dung Nhạc chỉ có thể ngậm miệng lại. Hai người nhìn nhau không nói gì, cùng với tiếng vó ngựa đá vang, cuối cùng họ cũng đến Trường Hưng Hầu phủ.

Dung Nhạc cảm thấy dưới thân xe ngựa dừng, định vén rèm lên nhìn ra ngoài, liền bị Mặc Sĩ Tranh bên cạnh ngăn lại.

Một lúc sau, cỗ xe ngựa bắt đầu chuyển động trở lại.

Đợi đến lúc khi xe ngựa dừng lại lần nữa, bên ngoài có bẩm báo, đã đến Hầu phủ rồi, Dung Nhạc lúc này mới đi xuống xe, sau đó liền ra lệnh cho hạ nhân lấy xe lăn ra, vén rèm xe lên, đưa tay ra đối với người bên trong.

Mặc Sĩ Tranh trầm mặc nhìn bàn tay này một hồi lâu, vẫn là đưa tay để lên.

Không phải chân của hắn bất động, mà là lúc trước hắn bị ngã ngựa, bị móng ngựa giẫm trên đùi, dẫn đến xương đùi dứt gãy, dập nát. Cho dù lập tức tìm ngự y, lại nghỉ hồi lâu, vẫn là không thể hồi phục như ban đầu, khi đi lại có thể nhìn rõ chân nên hắn mới phải dùng xe lăn thay đi bộ.

Vì vậy, hắn đã từ trên xe ngựa xuống mà không cần bất kỳ sự trợ giúp nào.

Dung Nhạc không ngờ Mặc Sĩ Tranh lại thực sự cho y mặt mũi, thời điểm bị nắm tay còn ngơ ngác một chút, sau đó mới đỡ đối phương ngồi vào xe lăn, nhân tiện đem chăn mỏng đắp kín, dịch hai góc bên cạnh.

Khi y ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đã ở trong nội viện Hầu phủ.

Gia phó đi theo Mặc Sĩ Tranh thấp giọng nói, chân của Thế tử không tiện, vì vậy hắn ra lệnh cho hạ nhân mở đại môn hầu phủ ra, đem xe ngựa của Vương gia cứ như vậy tiến vào cửa.

Mặc dù mọi người đều biết rằng vị Thế tử này không được Đoan Vương thích, nhưng chỉ cần hắn chưa bị phế, Trường Hưng Hầu phủ nhất định phải coi hắn là Thế tử của phủ Đoan Vương, cho nên ngay cả yêu cầu ương ngạnh vô lý như vậy, cũng không ai dám phản đối.

Mặt khác, chính là bởi vì tất cả mọi người biết rõ trạng huống thân thể của Đoan Vương thế tử, cho nên đối với Trường Hưng hầu phủ nhượng bộ như vậy cũng không tính là mất mặt.

Dung Nhạc đứng bên cạnh Mặc Sĩ Tranh, ngẩng đầu lên thì thấy Trường Hưng hầu và Hầu phu nhân, hai người tự nhiên biểu lộ cũng không quá quan tâm.

Nếu như nói Trường Hưng hầu còn có thể tỏ vẻ hoan nghênh thái tử, thì nụ cười của Hầu phu nhân hết sức miễn cưỡng, sắc mặt như phủ một tầng hồ dán, đặc biệt cứng ngắc.

Trong lòng y yên lặng cho Mặc Sĩ Tranh một cái khen ngợi, vừa tới Hầu phủ đã ra oai phủ đầu một cái, giỏi quá!

______