Chương 38

Chương 38

Dung Nhạc tuy rằng luôn luôn tin phục Mặc Sĩ Tranh, nhưng lần này đối phương nói Mặc Sĩ Đại sắp thành hôn, Dung Nhạc vẫn còn đang bán tín bán nghi về việc này.

Chỉ dựa vào sự kiện bị bắt trước Bách hoa yến, như thế nào Mặc Sĩ Đại cũng phải mai danh ẩn tích mấy tháng mới đúng chứ, hiện tại bát quái còn đang truyền ở bên ngoài đi.

Ngay cả khi có người thực sự bí quá hoá liều vì lợi ích, trước tiên cũng phải qua một thời gian lại nói, bằng không đối với thanh danh nhà mình không tốt lắm.

Mặc Sĩ Tranh nhưng thật ra không để bụng, hắn duỗi tay ra điểm điểm đầu Dung Nhạc: “ Ngươi cho rằng đây là một đại sự gì?”

Hắn nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Dung Nhạc, rồi giải thích, " Chuyện lần trước, Mặc Sĩ Đại mất mặt ở trước mặt bao nhiêu người, quần áo không chỉnh tề bị Khúc Minh Hiên bắt đi ra, về phần địa điểm ở kỹ quán nhưng thật ra không quan trọng.”

Trong mắt hầu hết các thế gia quý tộc Tần lâu sở quán chính là chỗ ăn chơi, còn kỹ tử bên trong là đồ chơi dùng để mua vui, nếu thực sự làm chuyện quan trọng với các nàng, đó mới phải gọi người cười đến rụng răng.

Hơn nữa dù sao đây cũng là một tin đồn liên quan đến chuyện phong lưu, ảnh hưởng đối với bản thân Mặc Sĩ Đại cũng không tính lớn.

Mặc Sĩ Tranh lại nói: “ Đầu tháng sau sẽ chính thức tuyển tú, Đoan vương phi hẳn là sẽ phải định ra hôn sự của Mặc Sĩ Đại trước.”

Không chỉ là Mặc Sĩ Đại, phàm là trong đầu tất cả các gia tộc trong kinh có ý niệm không tham gia tuyển tú, có lẽ nên tranh thủ trong khoảng thời gian này định ra hôn ước cho nữ nhi.

Xét cho cùng, ngoại trừ những gia tộc bác phú quý này, thì còn có một số gia tộc bảo thủ vững vàng, bọn họ tình nguyện trông coi gia nghiệp, cũng không muốn đi đường tắt có thể dẫn đến khả năng thất bại làm cho gia tộc không gượng dậy nổi.

Kết quả thế nhưng làm Mặc Sĩ Tranh đã nói trúng, không quá mấy ngày, Đoan vương phi đã đi qua tìm y.

Dung Nhạc hiện giờ nhìn vẻ mặt dịu dàng của Đoan vương phi trong lòng liền cảm thấy biệt nữu.

Y cũng không ngốc, tuy rằng Mặc Sĩ Tranh chưa bao giờ nói cho y nghe toàn bộ câu chuyện về vết thương của mình, nhưng y có thể tự mình đoán ra.

Mặc Sĩ Tranh nhìn như lạnh nhạt, nhưng đối với người đối xử chân thành với hắn, hắn cũng sẽ dùng thiện ý để đáp lại.

Nếu Đoan Vương phi thực sự từ ái như nàng biểu hiện ra bên ngoài như vậy, Mặc Sĩ Tranh cũng sẽ không nhắm vào nàng và Mặc Sĩ Đại.

Kỳ thật với thái độ của Mặc Sĩ Đại, cũng có thể đoán ra một hoặc hai điểm tâm thái từ Đoan vương phi. Từ một phương diện khác mà nói, đôi mẫu tử này xác thực rất giống nhau, đều thích làm bộ mặt từ ái ở bề ngoài như nhau, nhưng lại giả tạo đến mức làm cho người ta có thể nhìn thấu.

Dung Nhạc ngồi sang một bên, thoạt nhìn thập phần ngoan ngoãn, tay quy quy củ củ đặt lên đùi.

Đoan vương phi cười nói: " Nhạc nhi không cần câu thúc, lúc ngươi mới tới ta cũng đã nói, cứ coi nơi này như nhà của chính mình là được.”

Dung Nhạc mỉm cười, "Dù sao ở trước mặt mẫu phi, mẫu phi đối đãi hiền lành với tiểu bối, tiểu bối không thể thị sủng mà kiêu.”

Đoan vương phi bị lời nói này của y làm cho nghẹn, sau đó lấy khăn tay lau khóe miệng, nói: "Ngươi cũng biết, bởi vì thân thể Tranh nhi không tốt, việc hôn nhân mới bị kéo dài tới bây giờ, cứ như vậy, hôn sự của Đại nhi cũng không có tin tức. Đúng lúc trên Bách hoa yến vài ngày trước, ta cố ý cùng một vị phu nhân, muốn định ra hôn ước, gần đây cũng chính là vì vội vàng chuyện này. Một vương phủ to như vậy dĩ vãng đều là ta xử lý, giờ ta không thể xuất ra tinh lực, liền để cho ngươi lại đây giúp đỡ.”

Trong lòng Dung Nhạc không khỏi kinh ngạc, lời nói của Đoan vương phi này thế nhưng hoàn toàn giống với những gì Mặc Sĩ Tranh đã đoán.

Trên mặt y lại giả vờ lộ ra vẻ sợ hãi, "Việc này... Ta chưa bao giờ quản qua gia sự ( phụ trách việc nhà), chỉ sợ phải có sự gửi gắm của mẫu phi.”

Đoan vương phi lại nói: "Chuyện gì cũng phải trước lạ sau quen đi? Trước kia chưa làm qua, vừa vặn nhân cơ hội này ở nhà luyện tập.” Nàng có điều ý chỉ nói: “ Nếu có chỗ gì không hiểu, cũng có thể hỏi quản sự một chút.”

Nói xong, không đợi Dung Nhạc trả lời, trực tiếp nói: " Cứ quyết định như vậy đi, mấy ngày nay Nhạc nhi cũng đừng ngại bề bộn.”

Dung Nhạc không có cách nào từ chối, chỉ có thể đáp ứng.

Đi ra tiền viện, y bước đi nhanh chóng, vội vàng trở lại trong tiểu viện.

Mặc Sĩ Tranh hôm nay cũng không đến thư phòng, đang đứng ở bên cạnh án thư với một trang giấy trên bàn, hắn dẫn cây bút, nhìn qua như là đang viết chữ.

Nghe thấy tiếng bước chân của Dung Nhạc, động tác trên tay hắn dừng lại, đặt bút xuống, cầm khăn tay bên cạnh lên lau tay, hỏi: " Như thế nào?"

Dung Nhạc giơ ngón tay cái lên với hắn: " Ngươi biết bói toán sao?”

Mặc Sĩ Tranh cười khẽ: “ Cái này không khó đoán. Có biết là cùng nhà ai liên hôn không?”

Dung Nhạc lắc đầu, "Đoan vương phi cũng không nói với ta, bất quá nàng bảo ta có chỗ nào không hiểu thì đi hỏi quản sự.”

Mặc Sĩ Tranh gật gật đầu, đây cũng là điều hắn đã đoán được từ trước.

Đoan vương phi đã ở trong vương phủ hơn mười năm, Đoan vương luôn không muốn quản chuyện ở trong hậu viện, lúc trước Mặc Sĩ Tranh không bị thương cũng không muốn để tâm vào những chuyện vặt vãnh trong phủ, nếu ở loại tình huống như vậy, Đoan vương phi còn không thể nắm sự vụ của vương phủ trong tay, nàng cũng không có bản lĩnh để có thể động thủ với Mặc Sĩ Tranh.

Hiện tại trong vương phủ có ba quản gia, đại quản gia là tâm phúc của Đoan vương, hai người còn lại là người của kế phi.

Bất quá bởi vì Đoan vương thiên vị Mặc Sĩ Đại, lập trường của đại quản gia cũng thập phần vi diệu. Tuy hắn không phản đối Mặc Sĩ Tranh ở bên ngoài, nhưng lại càng cam tâm tình nguyện mở cửa sau cho Vương phi và Mặc Sĩ Đại.

Ngoài ra, còn có bốn vị ma ma quản sự nội viện. Dù sao nha hoàn trong phủ cũng nhiều, cũng không thể để cho một đại nam nhân đi quản.

Bốn vị quản sự này phụ trách trông coi hạ nhân, tạp vụ, nhà kho và đồ ăn ở hậu viện.

Đồng thời, các nàng cũng là tâm phúc của Đoan vương phi.

Dung Nhạc biết rõ đây là một cái hố, nhưng sau khi Mặc Sĩ Tranh phân tích nghiêm túc cho y, nguyên lai cái hố này lại lớn như vậy!

Dung Nhạc buồn rầu nói: "Những người này từ trên xuống dưới đều là của Đoan vương phi, bọn họ sao có thể nghe lời ta?"

Mặc Sĩ Tranh nói: “Nếu gặp phải loại hạ nhân không nghe lời này, mới là đối phó tốt nhất.” Hạ nhân trong vương phủ ngoại trừ sinh gia tử chính là mua được từ chỗ môi giới, toàn bộ khế thân đều nằm trong tay chủ nhân ở trong phủ. Giống như vậy liền tính người hầu bị đánh chết ở trong phủ, cũng sẽ không có người quản.

Nếu thực sự có loại này muốn chống đối chủ nhân, hạ nhân không phục quản giáo, không cần nhiều lời, trực tiếp áp người xuống đánh bằng gậy.

Hắn nói: " Sợ chính là gặp loại hạ nhân bằng mặt không bằng lòng.”

Biểu hiện thì đáp ứng là tốt, nhưng quay đầu thì lại làm một nửa, thậm chí là không làm, khi tìm được ý kiến

của mình thì họ sẽ tìm nhiều lý do để thoái thác.

Dù sao Dung Nhạc cũng là mới vào phủ, nếu thật sự phải đối mặt với những lão già lão luyện ở trong phủ hơn mười năm, chỉ sợ không phải là đối thủ, mặc dù y có thân phận Thế tử phi, cũng không nhất định có thể trụ ép bọn họ.

Đến lúc đó không làm tốt mọi chuyện, tiếng oán than dậy đất trong phủ, mọi người sẽ không đi trách tiểu quỷ khó dây dưa ở giữa, mà là sẽ đổ hết trách nhiệm lên trên người quản sự là Dung Nhạc.

Nhìn gia sự( việc nhà) mà Đoan vương phi giao cho Dung Nhạc, cuối tháng phát nguyệt bạc, mua nguyên liệu nấu ăn trong nội viện, còn có hoa cỏ, hòn non bộ, hồ nước và thay đổi, dọn dẹp những thứ khác.

Nhìn như sự tình không nhiều lắm, nhưng mỗi một cái đều là phiền toái.

Đầu tiên, ba chuyện này đều liên quan đến tiền, đặc biệt là chuyện thứ nhất, nếu thật sự có người kiếm lời vào túi riêng ở giữa, thì Dung Nhạc chính người đầu tiên phải gánh chịu trách nhiệm.

Dung Nhạc nghe những lời phân tích này, chỉ cảm thấy đầu mình cũng phải lớn hơn.

Một là y không phải kế toán, hai là không phải tài vụ, ba là không phải hậu cần, y chỉ là nhân viên văn chức bình thường, tại sao phải đi quản những chuyện này?

Nhìn thấy ánh mắt của y vựng thành cuộn muỗi, Mặc Sĩ Tranh rốt cuộc không đành lòng trêu chọc y nữa: “ Ngươi không thích thì mặc kệ, cứ giao chuyện cho Khổng Chiêu đi."

Đầu Dung Nhạc lập tức không đau nữa, mắt cũng không còn cảm thấy choáng, toàn thân đều có sức lực, tràn đầy khí lực, vốn là người nằm liệt trên ghế lập tức ngồi thẳng dậy: “ Này có thể chứ?”

Mặc Sĩ Tranh nói, " Có gì không thể? Chẳng lẽ mặt tiền cửa hàng và điền trang dưới tay ngươi đều là ngươi tự mình phải quản lý sao?”

Dung Nhạc có chút ngượng ngùng: "Nhưng Khổng Chiêu là người của ngươi.”

Khổng Chiêu tuổi không lớn lắm, nhưng năng lực lại rõ như ban ngày, tuy nói là bởi vì người của Mặc Sĩ Tranh nên quản lý thì tốt hơn, nhưng nàng có thể đem chi quản lý ngay ngắn rõ ràng là một kiện sự tình đáng giá khẳng định.

Ban đầu tiểu viện cũng không thanh như vậy.

Lúc đó, Mặc Sĩ Tranh sau khi biết được sự thật của vụ ngã ngựa, nản lòng thoái chí với Đoan vương, vì thế đã chủ động đề nghị chuyển đến Dung Nguyệt Viện nơi ở của Thế tử.

Đoan vương và kế phi lúc đấy cũng không đồng ý, bất quá bởi vì Mặc Sĩ Tranh vẫn luôn kiên trì, cuối cùng vẫn là thoản mãn ý của hắn.

Hiện tại Dung Nguyệt Viện vẫn là trống không, cho dù những năm này Đoan vương vẫn luôn sủng ái Mặc Sĩ Đại, nhưng vẫn không để cho hắn vào ở cái viện kia.

Khi Mặc Sĩ Tranh đề cập đến sân nơi hắn sống từ khi còn nhỏ này, bất quá hắn nói với Dung Nhạc một câu: “ Viện này ngược lại là hợp với tên của ngươi.”

Trước khi Mặc Sĩ Tranh dọn đến, bởi vì tiểu viện ở nơi hẻo lánh trong vương phủ, cho nên thường không được mọi người chú ý, cây cối hiu quạnh, tường da có chút loang lổ, chỉ có hai hoặc ba cây sen khô ở trên hồ nước trong viện. Ngay cả nước cũng không có sự sống.

Sau đó, phải mất một thời gian dài để dọn dẹp mới có thể sống trong đó.

Khi đó bởi vì bên cạnh Mặc Sĩ Tranh ít người, vì thế Đoan vương phi tỏ vẻ chính mình chiếu cố hắn, mới phái nhiều người tới đây giúp đỡ.

Những người này chỉ là sinh gia tử bình thường, nếu có thì là những cái đinh mà Vương phi cắm vào.

Vì để tránh cho sự kiện ngã ngựa tái diễn, những chiếc đinh này đều được hút rút ra ngay không lâu sau đó.

Những người không thuộc về tiểu viện cũng bị từ từ loại bỏ, phải mất thời gian mấy năm mới làm cho tiểu viện có dáng vẻ như hiện nay.

Trong số đó, Khổng Chiêu là người xuất lực không ít.

Cho nên Mặc Sĩ Tranh mới có thể nói để Khổng Chiêu đi hỗ trợ, bản thân Khổng Chiêu chính là sinh gia tử, cha mẹ đều làm việc ở trong vương phủ, thời gian nàng ở còn nhiều hơn so với Dung Nhạc, đối mặt với hạ nhân trong phủ còn biết làm thế nào để đối phó hơn.

Mặc Sĩ Tranh nói: "Trong tay của ta người dùng không thiếu. Hơn nữa, ngươi không muốn học cưỡi ngựa sao?"

Dung Nhạc hai mắt đột nhiên sáng lên, trong bữa tiệc Bách hoa yến Mặc Sĩ Tranh đã từng nhắc tới chuyện này với y, về sau lại bận rộn với tiệm sách, vẫn luôn không có thời gian rảnh rỗi. “Nghẫm lại muốn!” Sự chú ý của y từ việc vặt vãnh trong vương phủ lập tức bị Mặc Sĩ Tranh dời tới việc cưỡi ngựa: “ Chúng ta liền bắt đầu học sao?”

Mặc Sĩ Tranh nói, "Cuối tháng sẽ có một cuộc Xuân Thú, cũng nên cho ngươi học cưỡi ngựa trước.” Hắn trầm ngâm nói: “ Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, ngày mai liền khởi hành đi thôn trang thuộc ngoại ô ở trong kinh.”

Dung Nhạc cả kinh, này không khỏi cũng quá nhanh, hôm nay Đoan vương phi vừa vặn tìm y đến hỗ trợ, ngày mai y liền vứt mọi việc, chạy đi thôn trang?

Mặc Sĩ Tranh nhìn thấy vẻ mặt do dự của y, cũng không buộc y, chỉ là nói đầy ý vị thâm trường: “ Nếu như ngày mai ngươi không đi, có thể sẽ không được đi nữa.”

Dung Nhạc lúc đầu vẫn chưa hạ quyết tâm, nhưng sau khi nghe Mặc Sĩ Tranh nói như vậy, sau lưng chợt lạnh, trực tiếp đánh nhịp định ra lịch trình của ngày tiếp theo: “ Tốt, vậy chúng ta liền ở trong thôn trang đến Xuân Thú hẵng trở về.”

Tác giả có lời muốn nói: sinh tử tốc độ [đập bàn]