Chương 37

Chương 37

Dung Nhạc biết rõ, dù có phát sinh chuyện gì, chỉ cần tìm Mặc Sĩ Tranh, chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết.

Trong vô thức y đã đem Mặc Sĩ Tranh trở thành người đáng tin cậy và dựa vào.

Ví dụ như tác phường in ấn lần này, theo Mặc Sĩ Tranh nói, hiện nay ở trong kinh không có quá hai mươi tác phường, trong đó một phần thu về hoàng gia, còn lại phần lớn nằm trong tay tứ đại thế gia.

Nếu Dung Nhạc muốn tự mình mua nó, kia sẽ tuyệt đối là người si nói mộng.

Nhưng Mặc Sĩ Tranh ra mặt sẽ khác, Khúc gia có thể không để mặt mũi với Thế tử phi Dung Nhạc này, nhưng mẫu thân của Mặc Sĩ Tranh chính là họ Khúc, hắn thật sự là hậu bối có huyết thống với Khúc gia.

Khúc gia gia chủ rất hào phóng, đứa cháu ngoại trai này chưa bao giờ mở miệng đòi hỏi gì, đây là lần đầu tiên muốn một kiện đồ vật, liền xua tay đem tác phường in ấn cho đối phương.

Khi Khúc Minh Hiên đến đưa khế đất cùng với khế ước của người làm ở tác phường, hắn đối với cái này cảm thấy có chút tò mò. Hắn với Mặc Sĩ Tranh có quan hệ khá thân thiết, đối với vị biểu đệ này của chính mình cũng có hiểu biết nhất định, tổng cảm thấy thứ này dường như không phải là thứ mà Mặc Sĩ Tranh dùng đến.

Sau khi hỏi, quả nhiên, là vị thế tử phi kia cảm thấy hứng thú đến việc xuất bản.

Hắn tức khắc nổi lên hứng thú: “ Ta nghe nói ngươi ở trên Bách hoa yến, cùng vị này....” Hắn nói đến một nửa dừng lại, đáng lẽ hắn phải gọi thê tử của Mặc Sĩ Tranh là “ Đệ muội”, nhưng vị thế tử phi này lại là xuất giá tử, hắn nghĩ nghĩ, vẫn là thay đổi xưng hô: “ Cùng tức phụ của ngươi rất thân mật đi?”

Trên mặt hắn treo một nụ cười bỡn cợt, nguyên bản ngày thường thoạt nhìn đều cà lơ phất phơ, hiện giờ dáng vẻ này càng không giống người tốt, bạch mù một bộ tốt hời hợt.

Mặc Sĩ Tranh không đáp lại: “ Nghe ai nói?”

Khúc Minh Hiên ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế, thân thể như không còn xương, "Này, nhân mạch của chúng ta rộng rãi lắm. Có nhiều vương tôn công tử tham gia Bách hoa yến như vậy, ta chẳng lẽ còn không nghe ngóng được tin tức?”

Y đột nhiên nghiêng người thấp giọng nói với Mặc Sĩ Tranh: " Ta còn nghe nói, Đoan vương phi coi trọng nữ nhi Khương gia, muốn vì Mặc Sĩ Đại cầu hôn đấy.”

Khương gia? Nhưng thật ra đó là một lựa chọn tốt.

Khi còn sống tiên đế trấn áp Khương gia nặng nhất, cho nên hiện tại nhìn qua Khương gia đứng cuối trong tứ đại gia, nhưng dù sao đối phương cũng nội tình thâm hậu, hiện giờ nhìn như vô thanh vô tức, bất quá là giấu tài.

Huống chi trong cung có Hiền phi dục Đại hoàng tử xuất thân từ Khương gia, cái gọi là chính lập chính, không chính lập trưởng, đại hoàng tử lại chưa bao giờ mắc sai lầm. Từ góc độ này mà nói, hắn có cơ hội lớn nhất để được lập làm Thái tử.

Hiện giờ trong triều có rất nhiều phe phái, ngoại trừ những đại thần dựa vào thế gia, còn một ít các lão thần cho rằng thân là Hoàng trưởng tử Đại hoàng tử là người được chọn thích hợp nhất làm Thái tử.

Đoan vương phi cũng là vì điểm này, mới muốn cho Mặc Sĩ Đại cưới thị nữ Khương gia.

Có lẽ nàng hiện tại cũng có thể nhìn ra, chỉ cần một ngày thánh thượng còn tại vị, vì áp chế Đoan vương, sẽ không có khả năng phế bỏ Mặc Sĩ Tranh, lập Mặc Sĩ Đại làm Đoan vương thế tử. Nhưng là nàng có thể lấy lòng tân quân, Mặc Sĩ Tranh sau này vẫn như cũ tiền đồ phồn hoa tựa cẩm.

Mặc Sĩ Tranh không bao giờ sợ giao tiếp với những kẻ thông minh hoặc là ngu ngốc, bởi vì người trước đầu óc minh mẫn, ý nghĩ rõ ràng. Ngươi chỉ cần nói ra nửa phần, hắn có thể hiểu ý tứ của ngươi, không cần phí lời; Mà người sau không cần hao phí tâm lực nhiều, nếu là nhìn không được, tùy tiện động ngón tay là có thể làm cho bọn họ ngậm miệng lại, có khổ nói không nên lời.

Mà còn loại người không thông minh cũng không ngu ngốc, nhưng có tiểu thông minh tầm thường khiến cho hắn rất là phiền chán.

Rất đáng tiếc, trên đời này cố tình lại có nhiều loại này không tự mình hiểu lấy người.

Đoan vương phi là một ví dụ điển hình trong đó.

Lúc trước, chính là hắn bởi vì xem thường sự ác độc và lớn mật của vị kế phi này, cho nên mới bị lật thuyền trong mương, để lại vết thương ở chân suốt đời không cách nào khỏi hẳn.

Lúc mới biết chân của mình bị thương, hắn quả thực từng rất phẫn nộ, khi đó hắn hận không thể đem hết tất cả thủ đoạn trên tay, tìm ra người hại hắn bị thương, hắn phải tự mình làm đối phương tứ chi gãy đoạn, làm cho đối phương nếm trải nỗi thống khổ chỉ có thể nằm liệt trên giường vĩnh viễn.

Tuy nhiên, khi hắn sắp tra ra được hung thủ, Đoan vương đã can thiệp.

Hắn vĩnh viễn nhớ rõ biểu cảm và lời nói của vị phụ thân đã luôn luôn sủng ái lúc đó——

Lúc đó hắn đang nằm ở trên giường, Đoan Vương ngồi ở bên cạnh, thoạt nhìn như là một phụ thân tốt đến thăm nhi tử, trong miệng lại là lời nói: “ Chuyện này dừng lại ở đây đi.”

Khi đó hắn còn trẻ, khí thịnh, dù là bị đả kích đến ngực trừu đau khi nghe thấy, còn có thể rống một câu với Đoan vương: “ Dựa vào cái gì?”

Đoan vương không trả lời mà chỉ thể hiện lập trường của mình bằng hành động.

Trong nửa tháng tiếp theo, quyền lực trong tay hắn bị mất quyền lực, người hầu trung thành bị đưa đi, thế lực chỉnh hợp nguyên bản bị chia rẽ. Điều tiếp theo là Đoan Vương chuyển sự coi trọng và bảo vệ của hắn đến trên người Mặc Sĩ Đại, mà hắn cũng đã trải qua một quẫn cảnh thói đời nóng lạnh.

Kể từ đó, hắn đã biết, cái gọi là phụ tử tình thân được cho là cái gì?

Thời gian trôi qua, hắn càng ngày càng trở nên trầm ổn bình tĩnh, hắn phát hiện vết thương ở chân mang đến cho hắn không chỉ đau đớn, mà còn có suy tư.

Vốn dĩ là hắn thật sự quá kiêu ngạo, hắn cho rằng mình có được sự thiên vị từ thái hậu và thánh thượng, có mẫu tộc Khúc gia làm hậu thuẫn, được Đoan vương coi trọng, trước mặt hắn chính là một thế tử có một mảnh đường bằng phẳng.

Tuy nhiên, đối phương chỉ dùng một thủ đoạn nhỏ, lại nháy mắt thay đổi nhân sinh của hắn.

Liền tính lúc trước hắn thực sự trả thù, chân của hắn còn có thể khôi phục như cũ sao?

Hắn tính toán cầu là không phải cá chết lưới rách, ngọc nát đá tan cùng vợ chồng Đoan vương, mà là chính hắn còn phải sống tốt, nhìn kẻ thù của hắn thất bại thảm hại.

Hắn muốn bọn họ trèo càng cao, rơi càng thảm, để cho bọn họ khóc rống tiếc nuối cũng vô ích.

Vì thế, hắn không ngại vào một thời điểm nào đó sẽ hỗ trợ đẩy một phen.

Mặc Sĩ Tranh vẻ mặt bình tĩnh, "Hôn ước là lệnh chú trọng của cha mẹ, lời người mai mối, một huynh trưởng dị mẫu* ( Khác mẹ) như ta lời nói có thể có tác dụng gì?”

Khúc Minh Hiên cười nhạo một tiếng: "Ngươi thật sẽ không cho rằng Khương gia có thể coi trọng Mặc Sĩ Đại đi? Bởi vì lão hồ ly kia lúc trước không đem cháu gái gả cho ngươi, thế nhưng chính là hối hận đến ruột đều thanh.”

Mặc Sĩ Tranh nói: "Làm sao ngươi biết gã hối hận là thật hay giả?”

Hắn cầm lấy hộp hợp đồng khế đất, khế nhà nhận lấy: “ Được rồi, nếu không có việc gì nói, ta để Khổng Chiêu tiễn khách.”

Nói xong, không đợi Khúc Minh Hiên phản ứng, chính mình rời đi trước.

Khúc Minh Hiên lập tức ngồi thẳng dậy, "Hắc, với đạo đãi khách của ngươi như vậy, ngoại trừ ta không có ai can tâm tình nguyện tới.”

Mặc Sĩ Tranh nghe thấy hắn nói, bất quá cũng chỉ là phất tay đưa lưng về phía hắn, theo ý của Khúc Minh Hiên, cùng đuổi ruồi không sai biệt lắm.

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Khổng Chiêu mím môi cười khẽ, hành lễ với hắn, xua xua tay: “ Này đâu là biểu đệ của ta? So với ta còn hơn cả lão tử.”

Nếu Dung Nhạc có thể nghe thấy những lời này, y nhất định sẽ đồng cảm sâu sắc với Khúc Minh Hiên.

Khi nhìn thấy chiếc hộp nhỏ trong tay Mặc Sĩ Tranh, y đã có linh cảm rồi, nhưng khi thật sự mở hộp ra, sau khi nhìn thấy một xấp khế ước bên trong hộp, y hận không thể gọi Mặc Sĩ Tranh là tổ tông!

Đây là kiểu thiết kế hữu cầu tất ứng nhân vật Doraemon!

Cái ôm đùi này thế nhưng rất đáng giá!

Dung Nhạc vui thích thu dọn đồ đạc gọn gàng, ngày mai chuẩn bị sẽ đi thăm tác phường in ấn, đồng thời thận trọng hỏi Mặc Sĩ Tranh: "Vấn đề xét duyệt xuất bản cũng đã giải quyết xong?"

Mặc Sĩ Tranh vươn tay lấy một tờ trong đống khế ước ra: "Để người này đi làm, hắn là người chuyên nghiệp. Quá trình xét duyệt có thể hoàn thành trong nửa tháng."

Thông thường mà nói, nếu như muốn tìm tác phường in ấn để chế tác sách vở, đầu tiên phải lấy ra công văn yêu cầu quan phủ phê hạ, nếu không cho nhiều tiền hơn nữa, phường chủ cũng sẽ không đồng ý.

Dù sao nếu thực sự bị điều tra ra, chẳng những toàn bộ người ở tác phường sẽ bị bỏ tù, chủ chính phường thân là thủ phạm còn có thể bị phạt một khoản tiền lớn.

Nhưng là ai bảo Dung Nhạc đi nhờ trên một xe với Mặc Sĩ Tranh, trở thành một thành viên giai cấp đặc quyền, sẽ có người giúp giải quyết những chuyện phiền toái này.

Ban đầu Mặc Sĩ Tranh muốn chuyển giao tác phường này cho Dung Nhạc, nhưng sau đó cảm thấy không ổn.

Dù sao nó nhạy cảm hơn khi nói về phương diện văn hóa, Dung Nhạc chỉ cần nhìn vào tiệm sách nhỏ của mình là đủ rồi.

Dù sao hai người đồng khí liên chi, ở trong tay ai cũng đều giống nhau.

Thật vất vả chờ Dung Nhạc hưng phấn xong, Mặc Sĩ Tranh mới lại rơi xuống một đạo lôi: “ Mặc Sĩ Đại khả năng sẽ thành hôn, Đoan vương phi có thể nhờ ngươi đến giúp đỡ qua một thời gian ngắn.”

"Hả? Nhanh như vậy?" Dung Nhạc thầm nghĩ y ở trong sân còn chưa có nghe được tin tức, liền khó hiểu hỏi: "Nàng tìm ta làm gì?”

Trong Bách hoa yến, Mặc Sĩ Tranh cơ hồ làm trò ở trước mặt nhiều người như vậy, đem mặt mũi kế phi lột sạch ném xuống đất giẫm, y với tư cách là thế tử phi trên một sợi dây thừng với thế tử, theo lý mà nói hẳn đã bị thù hận mới đúng.

Mặc Sĩ Tranh nói: " Có cha mẹ yêu thương, mới có hài tử ngỗ nghịch. Nàng nếu là bởi vì chuyện ở Bách hoa yến mà cùng ta đối trọi gay gắt, ngần ấy năm qua chẳng phải là một bộ dáng bạch giả giả vờ hiền huệ ôn nhu?”

Vì vậy, nàng không chỉ phải kìm nén sự thù hận này, mà còn phải tăng sự thiện ý của mình đối với Dung Nhạc.

Vì chuẩn bị hôn sự cho Mặc Sĩ Đại, kế Vương phi thế tất yếu buông bỏ một phần sự vụ trong vương phủ, để người khác đến hỗ trợ xử lý, mà ở trong Đoan vương phủ, không ai có thể danh chính ngôn thuận hơn so với Thế tử phi Dung Nhạc này.

Với sự coi trọng của Vương phi với Mặc Sĩ Đại, và với sự đề phòng Mặc Sĩ Tranh, nàng tuyệt đối không dám đem sự tình có liên quan đến Mặc Sĩ Đại giao cho người khác, cho nên trước hết nàng chỉ có thể để cho Dung Nhạc giúp nàng quản lý chuyện vặt vãnh trong phủ, cũng mượn điều này cho thấy sự rộng lượng đối với Thế tử.

Điều mà Dung Nhạc quan tâm là một chuyện khác, "Mặc Sĩ Đại trước đây đã làm ra loại chuyện này, còn có người nguyện ý gả cho hắn?”

Mặc Sĩ Tranh cười khẽ một tiếng: “ Ngươi đối với những thế gia này không khỏi quá đề cao.” Chỉ cần có lợi nhuận là được, gả cho một người ăn chơi thì cho là cái gì? Coi như không nỡ gả nữ nhi của mình, không phải còn có nhiều chi thứ chi nhánh như vậy sao?

Xuất thân của Mặc Sĩ Tranh đã được định sẵn sẽ là một kiên định hoàng đảng, sẽ không tham dự vào đoạt đích chi tranh giữa các hoàng tử. Cho nên để giành được sự ủng hộ của Đoan vương phủ, bất kỳ gia đình nào cũng có thể vươn một cành ô liu cho Mặc Sĩ Đại.

Một khi thượng vị thành công, đến lúc đấy liền có thể phế bỏ hắn, để Mặc Sĩ Đại kế thừa vương vị, không cần tốn nhiều sức đã được một vị Vương gia nguyện ý trung thành.

Đây là một vốn bốn lời chuyện tốt, khuyết điểm duy nhất là mạo hiểm tương đối cao mà thôi.

Nhưng là thế gia đó quật khởi không phải tại hào đánh cuộc một lần đi?

Mặc Sĩ Tranh đối với điều này thực chờ mong, đến tột cùng là nhà ai nguyện ý đem nữ nhi gả cho Mặc Sĩ Đại.

Chắc hẳn vị ngồi trên long ỷ kia càng thêm tò mò với chuyện này đi.

....

Tác giả có lời muốn nói: Hy vọng Doraemon orz có thể âm thầm đắp chăn bông nhỏ cho ta.