Chương 35

Chương 35

Thế gia, vương hầu lập quốc, con cháu thừa kế.

Những gia tộc này đã có những cống hiến trọng đại cho quốc gia vào thời Chu triều mới bắt đầu sáng lập, tuy nhiên, với sự kế thừa từ thế hệ này sang thế hệ khác, hậu bối của nhiều thế gia đã đặt cơ nghiệp của tổ tông bên trên ngồi ăn rồi chờ chết, người ngồi không ăn bám ngày càng nhiều, cố tình bởi vì bọn họ là thế gia, những người này còn chiếm một số chức vụ rất quan trọng trong triều đình.

Khi tiên đế tại vị, từng đả kích qua một ít thế gia có quyền lực quá lớn, nhưng sau đó, do nhiều nguyên nhân khác nhau, khiến cho một bộ phận thế gia tro tàn lại cháy.

Cái gọi là rết trăm chân cũng không ngã xuống, sở dĩ các thế gia kéo dài không suy là vì sự trải rộng từng mối liên hôn chi võng này.

Thế gia tôn quý từ lâu đã ăn sâu vào lòng người, vô luận là huân quý hay là thư sinh nhà nghèo đỗ đạt khoa cử, một khi đắc thế, đều nghĩ muốn cưới một nữ thế gia về nhà.

Cứ như vậy, các thế gia không cần tốn nhiều sức, chỉ dùng một nữ nhi liền có thể đổi lấy một sự giúp đỡ to lớn.

Liền nói về hậu cung của thánh thượng, lúc trước tiên đế vì trấn áp thế gia, vì vậy đã cưới một vị chi nữ cô thần(1) cho nhi tử mà chính mình coi trọng làm chính thê, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, thánh thượng vừa ngồi trên ngôi vị hoàng đế, vợ cả liền buông tay nhân gian.

(1: Raw: 孤臣之女. Cô thần nghĩa là cô đơn, khép kín, lạnh lùng. Câu trên nghĩa là một người con gái lạnh lùng, sống nội tâm, khép kín.

Đằng sau những phi tần khác trong cung ít nhiều đều cũng có bóng dáng của những thế gia, bởi vậy thánh thượng mấy năm nay cũng không có lập hậu lại lần nữa.

Hiện giờ mấy vị hoàng tử lớn tuổi đã thành niên, Thánh thượng cũng không có ý định lập thái tử. Hơn nữa năm nay là năm tuyển tú, không biết Thánh thượng sẽ tính toán gì, tự nhiên những phi tử, hoàng tử này không thể ngồi yên.

Ví dụ như tại Bách hoa yến lần này, số lượng thiên kim đến tham gia ít hơn hẳn so với năm vừa rồi, nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, nhiều nữ thế gia chỉ giống như là một hình thức để đi dự, toàn bộ quá trình đều không đặt tâm tư ở yến hội.

Mặc dù giới thế gia trong kinh đều chướng mắt Liễu gia bởi vì Liễu phi thượng vị gia tộc, nhưng nếu lần tuyển tú này có thể một bước lên trời, được tuyển làm hoàng hậu, đối với bọn họ mà nói rất có ý nghĩa bất đồng.

Dung Nhạc nói: “Theo lời này, chẳng phải là tất cả các khuê nữ nhà cao cửa rộng đều phải tham tuyển sao?” Y bỗng nhiên nghĩ đến thân phận của Dung Cẩm Hoa, hẳn là cũng có tư cách tham gia tuyển tú.

Mặc dù sự việc này không xảy ra trong nguyên tác, nhưng hiện giờ sau khi y đến thế giới này, rất nhiều chuyện đã phát triển khác với trong nguyên tác, ai biết có thể bởi vì y chỉ là tiểu hồ điệp vỗ cánh hay không, đem Dung Cẩm Hoa quạt đến trong cung?

Nếu đối phương có Hoàng đế làm chỗ dựa, vì tự bảo vệ mình, chẳng lẽ y còn muốn xúi giục Mặc Sĩ Tranh tạo phản sao?

Dung Nhạc khẽ liếc nhìn Mặc Sĩ Tranh, nếu là đối phương nguyên bản mà có dã tâm như vậy, lời nói này của y có thể khơi dậy sự hoài nghi hay không, sau đó bị diệt khẩu? Nếu đối phương không có ý tưởng

này, mà là trung thành và tận tâm với hoàng đế, chẳng phải là bị diệt trừ cho thống khoái sao?

Tóm lại, muốn sống tốt thì hãy giữ mồm giữ miệng.

Đúng là Dung Nhạc đã bắt đầu học cách suy nghĩ về ý nghĩa chính trị đằng sau nhiều sự kiện dưới ảnh hưởng của Mặc Sĩ Tranh, nhưng theo quan điểm của Mặc Sĩ Tranh, một số ý tưởng của y giống như một tiểu hài tử còn chưa vỡ lòng, có đôi khi ấu trĩ làm cho người dở khóc dở cười.

Hắn nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dung Nhạc còn tưởng y đang suy nghĩ cái gì, kết quả chỉ tùy tiện hỏi, thì mới biết được Dung Nhạc thật ra đang lo lắng Dung Cẩm Hoa sẽ được tuyển tiến cung.

Hắn không khỏi bật cười, “Từ khi ngươi gả cho ta, thánh thượng sao lại có thể tuyển nàng vào cung?” Tuy nói hoàng gia không quá để ý đến bối phận, nhưng khi có thể tránh được thì vẫn phải tránh.

Huống chi Trường Hưng hầu phủ vốn là không phải môn phiệt đứng đầu, và bản thân Dung Cẩm Hoa cũng không tính nổi bật với những quý nữ trong kinh thành, còn bởi vì chuyện thế gả mà bị người trào phúng sau lưng. Thánh thượng mặc dù muốn mượn sức huân quý, nhưng còn có nữ nhi của An quốc công, Vinh quốc công, Việt quốc công gia vẫn phải tuyển đi.

Nghĩ đến đây, Mặc Sĩ Tranh đột nhiên nhận ra trước kia có một số chi tiết mà hắn không để ý, đúng là bởi vì câu nói kia của Dung Nhạc mới nhắc nhở hắn.

Trở lại trong phủ, trước tiên hắn tiễn Dung Nhạc về phòng, sau đó chính mình đi thư phòng lấy ra danh sách tuyển tú lần này.

Hắn có quan hệ với Khúc gia, lấy được danh sách không tính khó.

Người được tuyển trong danh sách này được chia thành 3 loại, loại thứ nhất là nữ thế gia, tuy rằng thế lực của các thế gia phức tạp rắc rối, nhưng tóm lại, những thế gia lớn nhất cũng chỉ có tứ đại gia tộc Khúc, Ôn, Lâm, Khương mà thôi.

Mặc dù Khúc gia vẫn luôn bị cho là ngoại thích thượng vị, ngoại trừ thái hậu trong cung, cũng không một người họ Khúc, và họ cũng không bao giờ kiếm trác đặc quyền vì mối quan hệ thân thiết của nhà mình với thánh thượng, bọn họ đúng là bởi vậy mà thành gia tộc được thánh thượng coi trọng nhất.

Tiếp theo chính là Ôn gia, tả tướng Ôn Nhiêu chính là xuất thân ở đây, Lâm Phượng Khôn là dòng chính Lâm gia, chỉ có một Khương gia, hiện giờ so với nhà khác thì có một bước lùi, nhưng cũng có rất nhiều thanh niên tài tuấn trong nhà đảm nhiệm chức vị quan trọng trong triều.

Nhìn theo cách này, bên người thánh thượng thế nhưng đều bị thế gia vây quanh.

Hiện giờ quý phi trong cung thuộc về Ôn gia, dục có Tam hoàng tử, Đức phi thuộc Lâm gia dục Tứ hoàng tử, Hiền phi thuộc Khương gia dục Đại hoàng tử, Thục phi không con, đồng thời cũng là một phi tần duy nhất không thuộc về tứ đại thế gia tộc trong bốn phu nhân.

Mẹ đẻ của Nhị hoàng tử vị là Tiệp dư(2), bởi vì trong nhà có giao hảo với Lâm gia, bản thân vì thế dựa vào Đức phi ở trong cung, điều này khiến giao tình giữa Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử cũng không tồi.

(2: chức danh phi tần trong cung ngày xưa.

Về phần ba vị hoàng tử năm, sáu, bảy còn lại, bởi vì địa vị mẹ đẻ không cao cùng với năng lực của bản thân cũng không có gì nổi bật, cho nên mọi người rất ít để ý tới.

Trong cung có quá nhiều nữ thế gia, nếu thánh thượng muốn ngăn được, thì lần tuyển tú này nhất định sẽ không lưu đám các nàng lại, mà phải đi tìm trong huân quý.

Kỳ thật, lựa chọn tốt nhất là phải có bối cảnh thân phận tuần tự như vậy, đáng tiếc hiện giờ trên triều không có những vị đại thần cô thần chỉ trung với hoàng thượng.

Mặc Sĩ Tranh gạch bỏ vài cái tên, nhìn một lúc rồi đặt mẩu giấy lên đèn thiêu hủy.

Nhìn làn khói lam chậm rãi bốc lên, Mặc Sĩ Tranh trầm tư, thánh thượng đã đến tuổi tri thiên mệnh, không ai biết còn có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế bao lâu.

Nếu thánh thượng không thể xử lý tốt những thế gia khi còn tại vị, như vậy một khi tân đế lên ngôi, chỉ sợ là không có đủ thủ đoạn đi áp chế thế gia.

Đến lúc đó, nỗ lực của hai thế hệ tiên hoàng và thánh thượng đều đốt quách cho rồi.

Chắc hẳn thánh thượng đã xem rõ điểm này, mới chịu sớm làm ý định vì nước Tộ. Bởi vậy, lần tuyển tú này còn quan trọng hơn so với hắn nghĩ ban đầu.

Mặc Sĩ Đại ngả người ra sau, tùy ý điểm tay lên bàn, chiếu xuống theo loại hình thức này, chỉ sợ phía sau sẽ có phiền phức.

Hắn khẽ nheo mắt, năm đó trước khi thánh thượng ngồi trên long ỷ chính là phải đạp trên núi đao biển máu, không biết sau này có lặp lại những sai lầm tương tự không?

*

Tuy rằng ý tưởng của Dung Nhạc bị Mặc Sĩ Tranh sửa đúng, nhưng Hầu phu nhân cũng không có tầm nhìn xa như vậy.

Điều nàng coi trọng là không phải là để Dung Cẩm Hoa tiến cung làm phi, mà là cân nhắc có thể để con gái của mình gả cho hoàng tử hay không. Hiện tại còn có bốn hoàng tử thành niên chưa cưới vợ, nàng coi trọng tự nhiên là Tứ hoàng tử Đức phi sinh ra.

Bằng thế lực mẫu tộc của Tứ hoàng tử, mặc dù không thể trở thành hoàng tử, nhưng trong tương lai nhất định sẽ là một vương gia có thực quyền. Dung Cẩm Hoa gả đi chính là ván đã đóng thuyền trở thành Vương phi, sau này có thể ngồi hưởng vinh hoa phú quý, đồng thời còn có thể cùng được dắt tuyển với Lâm gia, vô luận là Trường Hưng hầu phủ hay là Liễu gia đều có lợi ích rất lớn.

Chỉ là nên nhấc lên quan hệ với Tứ hoàng tử như thế nào?

Hiện giờ Hầu phu nhân chỉ mới có ý tưởng, chưa đưa ra được kế hoạch cụ thể.

Thực ra ý tưởng này không phải một sớm một chiều mà đạt được, Trường Hưng hầu phong lưu đa tình, trong phủ tân sủng không ngừng, Hầu phu nhân lại có thể đè những sủng thϊếp này ở phía dưới vô pháp trở mình, quản chặt chẽ trong tay gia quyền của Hầu phủ, ở trong phủ nói một không hai, thuyết minh nàng cũng không phải là một kẻ ngu dốt.

Cái gọi là kẻ trong cuộc thì mê, kẻ ngoài cuộc thì tỉnh, chính bởi vì Dung Cẩm Hoa là con gái của nàng, cho nên khi sự tình phát sinh với chính mình, nàng không thấy rõ hậu quả của thế hôn sẽ mang đến, một lòng chỉ nghĩ đến không thể để cho con gái gả cho một thế tử tàn phế không có tiền đồ.

Kết quả đợi đến lúc kết thúc Bách hoa yến, nàng mới tính toán mắt choáng váng.

Nàng tự nhận Dung Cẩm Hoa thập toàn thập mỹ, biểu hiện ở trong yến hội cũng thập phần khéo léo, nhưng không có ai đến cầu hôn.

Dung Cẩm Hoa đã mười tám tuổi, nếu cứ kéo dài sẽ khó tìm được người hơn. Hầu phu nhân bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng rất lo lắng.

Không chỉ là nàng, Dung Cẩm Hoa với tư cách là người trong cuộc còn nóng lòng hơn Hầu phu nhân.

Mỗi khi nghĩ đến cảnh Mặc Sĩ Tranh và Dung Nhạc tựa vào nhau tại trên Bách hoa yến, nhớ tới những quý nữ danh môn đó nhìn Mặc Sĩ Tranh với ánh mắt si mê, lòng của nàng như bị nhéo một cái, vừa đau vừa chua xót.

Đoan vương thế tử rõ ràng là vị hôn phu mà nàng không cần, bị Dung Nhạc nhận lấy, kết quả con của tiểu thϊếp mà nàng xem không vừa mắt vậy mà trở thành đối tượng hâm mộ của đám nữ thế gia.

Mọi lời khen ngợi mà những người này dành cho Mặc Sĩ Tranh, như một cái tát vào mặt nàng, cười nhạo nàng tầm nhìn hạn hẹp và bỏ đá xuống giếng.

Nàng cần phải tìm một vị hôn phu xuất sắc hơn, để chứng minh những gì nàng đã làm trước đây đều đúng.

Nàng không muốn biểu hiện quá gấp gáp, nhưng nhìn thấy tin tức tốt từ mấy người bạn tốt cùng nhau tham gia Bách hoa yến, đều sớm định ra hôn ước, chỉ còn lại chính mình không có tin tức, nàng chung quy vẫn là ngồi không yên.

Mất bò mới lo làm chuồng, mặc dù hiện tại Hầu phu nhân hối hận thì cũng đã muộn. Dung Nhạc sớm đã gả vào Đoan vương phủ, chẳng lẽ nàng còn có thể đưa người về, đem Dung Cẩm Hoa đến quý phủ, coi như chuyện này chưa từng xảy ra sao?

Cho nên nàng cùng Dung Cẩm Hoa nhất trí, nàng bức thiết cần tìm một vị hôn phu tốt hơn cho nữ nhi nhà mình, để áp xuống chuyện thế hôn ảnh hưởng tới sự bất lợi cho Trường Hưng hầu phủ.

Mà có thể so với địa vị rất cao của Đoan vương thế tử, thì chỉ còn lại các hoàng tử.

Hầu phu nhân vì trấn an nữ nhi, yêu cầu những hạ nhân đều lui ra ngoài, lặng lẽ nói ý nghĩ của mình cùng đối phương.

Mắt Dung Cẩm Hoa sáng lên khi nghe lời này, nhưng sau đó lại lộ ra vẻ mặt khó xử: “Chuyện này… thật sự có thể thành sao?” Mặc dù rất tự tin trong đám nữ hài mình thường chơi cùng, nhưng nàng cũng có phần tự mình hiểu lấy, biết rằng mình kém hơn những nữ thế gia kia.

Hiện giờ ba vị hoàng tử đã thành hôn, chính phi mà họ cưới đều là nữ thế gia, huống chi mẫu thân của Tứ hoàng tử là xuất thân từ Lâm gia, sao có thể coi trọng một chi nữ huân quý như nàng?

Hầu phu nhân lại không muốn nhìn thấy bộ dáng tự coi nhẹ mình của nữ nhi, nàng gật đầu với Dung Cẩm Hoa, "Những chuyện này một đứa bé như con không phải lo lắng, con chỉ chờ gả chồng nở mày nở mặt liền tốt rồi.”

Nàng hừ lạnh một tiếng, thế gia, Liễu gia bọn họ, nhưng cũng là một thế gia.

Tác giả có lời muốn nói: Chương này cốt truyện tương đối có nhiều âm mưu, mở đường đi ~