Chương 28

Chương 28

Năm đó khi Khúc thị sinh nguy hiểm vạn phần, tuy rằng đã hạ sinh thành công Mặc Sĩ Tranh bình an, nhưng thân thể bị tổn hại, triền miên suốt hai năm trên giường bệnh rồi qua đời.

Trước khi chết, nàng cầu một đạo ý chỉ từ thánh thượng, vì vậy Mặc Sĩ Tranh chưa đầy ba tuổi đã trở thành Đoan vương thế tử.

Thái hậu và thánh thượng sợ kế Vương phi sẽ tra tấn tiểu thế tử, cho nên đã đặc cách chọn một hiền danh nữ tử làm kế thất cho Đoan vương, đây là kế Vương phi.

Gia thế kế vương phi không có gì nổi bật, nếu muốn có được chỗ đứng vững trong Đoan vương phủ thì chỉ có thể chiếu cố tốt tiểu thế tử, từ đầu nàng cũng làm như vậy.

Nhưng mà thế gian đều có tư tâm, sau khi nàng mang thai đứa con của chính mình, nhìn thấy Mặc Sĩ Tranh nàng luôn cảm thấy chướng mắt. Đến khi nàng hạ sinh thành công Mặc Sĩ Đại, sự chán ghét này đạt lên đến đỉnh điểm.

Rõ ràng nàng mới là Đoan vương phi, dựa vào cái gì mà hài tử của nàng chỉ là công tử bình thường trong vương phủ, còn hài tử của nữ nhân đã chết sớm kia lại là Đoan vương thế tử?

Đoan vương cũng không sa vào nữ sắc, ngoại trừ vương phi, chỉ có mấy người thông phòng, thậm chí cũng không nạp thϊếp thất, nhưng điều này không có nghĩa là gã cũng thích Đoan Vương phi.

Chỉ là Đoan Vương Phủ yêu cầu cần một nữ chủ nhân thôi.

Hắn đối với kế Vương phi không lạnh không nhạt, đối với hài tử của minh cũng không thiết tha, nhưng lại cực kỳ coi trọng Mặc Sĩ Tranh.

Kế vương phi xem ở trong mắt, lại hận trong lòng.

Sự phản cảm của nàng đối với Mặc Sĩ Tranh rõ ràng như vậy, thậm chí lúc nàng về nhà mẹ đẻ thăm người thân, cũng bị mẫu thân nàng nhìn ra.

Mẫu thân tránh người khác đưa nàng vào phòng, quay người liền cho nàng một bạt tai: " Ngươi cho rằng vì sao Thái hậu và thánh thượng lại chọn ngươi làm kế vương phi? Ở trong vương phủ ngươi là phải dựa vào tiểu thế tử, còn biểu hiện cái gì! Ngươi phải đối xử tốt với hắn, yêu thương hắn, nuông chiều hắn, đối đãi với hắn giống như thân sinh nhi tử của chính mình, biết không?”

Ở nhà, nàng chưa bao giờ bị nói qua một câu nặng lời nào, bởi vì thông minh hiểu chuyện nên vẫn luôn được cha mẹ sủng ái, đây là lần đầu tiên bị đánh. Lúc đó nàng thực sự cảm thấy trời đất như sắp sụp đổ, không ai hiểu được sự ủy khuất của nàng, không cách nào kể ra, chỉ có thể bất đắc dĩ nuốt xuống, nghẹn ngào đáp ứng lời của mẫu thân.

Nhưng mà về sau, nàng mới hiểu được, mẫu thân không phải trách nàng, rõ ràng là đang đề điểm.

Nàng sẽ phải đối tốt với thế tử, để mọi người cho rằng nàng là một người mẹ kế hiền lành, hòa nhã, và cho rằng nàng đối xử với Mặc Sĩ Tranh như nhi tử của mình, ngay cả thánh thượng và Đoan vương cảm thấy vừa lòng đối với thái độ của nàng. Cho dù là nàng thật sự xuống tay với Mặc Sĩ Tranh, đều sẽ không có người hoài nghi đến trên đầu nàng.

Từ đó về sau, nàng vẫn luôn cưng chiều Mặc Sĩ Tranh, cho dù Đoan Vương có nói gì khó nghe, nàng cũng có thể chủ động làm người hòa giải giữa hai phụ tử vì Mặc Sĩ Tranh. Ngược lại, nàng rất nghiêm khắc với Mặc Sĩ Đại, thậm chí đôi khi còn khiến trở nên vô hình với Đoan vương, ngẫu nhiên vài lần đảm đương từ phụ.

Khi Mặc Sĩ Đại còn nhỏ, từng cho rằng mình không phải là vương phi thân sinh, hắn sẽ nhìn đại ca bằng ánh mắt vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, vì cái gì cùng một chuyện, đại ca làm thì sẽ khích lệ, còn hắn làm thì bị quở trách?

Có phải là mặc kệ hắn làm điều gì cũng là sai không?

Sự hoài nghi và hận thù như vậy đã ăn sâu vào trong lòng Mặc Sĩ Đại, dù là sau khi biết mục đích của kế Vương phi, là dưỡng Mặc Sĩ Tranh thành phế, để hắn lên làm Đoan vương thế tử, nhưng hận ý này sẽ không biến mất.

Hắn đã quen với việc che giấu ác ý của mình đối với Mặc Sĩ Tranh, biểu hiện ra một bộ đệ đệ tốt.

Đồng thời cũng bởi vì kế Vương phi nghiêm khác với hắn, làm hắn sinh ra tâm lý nổi loạn rất mạnh.

Trong mắt của Đoan vương và Đoan vương phi, hắn là một tiểu nhi tử ngoan ngoãn, là nhị công tử chăm chỉ khắc khổ, nhưng chỉ có bằng hữu của hắn mới biết là hắn chỉ đang giả vờ.

Kế vương phi càng không cho hắn làm, hắn lại càng muốn làm.

Mặc Sĩ Tranh vẫn luôn chú ý vị đệ đệ này, đối với hành tung của Mặc Sĩ Đại rõ trong lòng bàn tay, lần này hắn vừa vặn biết trước địa điểm bạn bè và Mặc Sĩ Đại tụ tập, vì thế viết riêng một phong thư gửi cho biểu huynh ở Khúc gia.

Vị biểu huynh này chính là chấp chưởng Kim Ngô Vệ tả tướng quân Kim Ngô Vệ.

Chu triều thành lập được trăm năm, bởi vì sự cai trị của các vị hoàng đế tiền nhiệm, toàn bộ quốc gia Hải yến hà thanh(1), vì vậy trên triều đình không còn trong sạch về chính trị như thuở ban đầu, và vòng trên dần dần lộ ra một bầu không khí thối nát và mục nát. Tất cả các đại thần trong triều đình đều thành phong trào hiệp kỹ, cũng bởi vậy mà hai vị thị lang vì một hoa khôi mà tranh giành đến vỡ đầu chảy máu, cả hai đều xin nghỉ phép ở nhà, cho nên tiên đế vì cổ phong khí này, dưới sự giận dữ liền định ra quy định, cấm quan viên đến hiệp kỹ.

(1: Raw 国家海清河晏 dịch Hải yến Hà Thanh nghĩa là: Hải: biển, Yến: yên lặng, : sông, Thanh: trong. Nghĩa bóng: Đời thái bình an ổn.

Cho đến khi thánh thượng lên ngôi, trên cơ sở này được mở rộng ra cho con cháu tông thất và thư sinh có công danh trong người.

Chỉ là mặc dù có quy củ này, nhưng nói chung là dân không báo quan truy xét, mở một mắt nhắm một mắt trôi qua.

Các đại thanh lâu kỹ quán trong kinh thành, có quan quý nhân chuyên môn đi cửa sau, mỗi lần vào ban đêm, thì có một dãy xe ngựa dừng lại.

Đối với những gái điếm tồn tại các loại danh nghĩa khác nhau, thậm chí còn nhiều hơn thế.

Chỉ là đoạn thời gian trước những thế tộc quan lại này lại chứng nào tật nấy, vì thế thánh thượng thừa dịp cố ý tuyển tú quý, ra lệnh nghiêm trị lại một lần nữa. Những sinh ý của thanh lâu kỹ nữ quán vì thế bị tổn thất nhiều, đám quan lại quyền quý bọn họ vì tránh đi phiền toái, phải nhẫn nhịn qua khoảng thời gian này.

Mặc Sĩ Đại và các bằng hữu của hắn luôn luôn vô pháp vô thiên, nhân cơ hội này để đi chơi đùa, càng tạo thêm một chút kɧoáı ©ảʍ và cảm giác cấm kỵ.

Hôm nay hắn vừa vặn ở trong quán gái điếm, nói là biệt viện của phú thương gia, trên thực tế bên trong có lại khác một trời một vực. Đây không phải là lần đầu tiên Mặc Sĩ Đại đến động tiêu tiền này, chỉ cần là có chuyện phiền lòng, nhưng ở qua một đêm, sáng hôm sau cảm thấy toàn thân sảng khoái.

Lúc này, trong một đại sảnh hoa lộng lẫy, có nhạc công đang tấu lên những âm nhạc đồi trụy. Dưới đất phủ lên tấm thản kim hồng sắc giao nhau, dưới chân chồng chất những lăng da tốt nhất, vài vị ăn chơi bên cạnh thì nâng ly cạn chén, mỗi người người đều có một, hai vị thiếu nữ yểu điệu bên cạnh.

Lúc này, bầu không khí vừa lúc, có người đã sớm đưa tay vào trong ngực thiếu nữ. Mặc Sĩ Đại cũng đang ôm một vị mỹ nhân da trắng nõn nà, cùng đối phương trêu đùa, không nghĩ đến có một trận âm thanh ồn ào bên ngoài.

Hắn cau mày, hứng thú giảm đi phân nửa, trực tiếp kêu tú bà và quy công ở biệt viện, chỉ là gọi cả buổi cũng không thấy hạ nhân nào tới.

Hắn liền đột nhiên tức giận, đẩy thiếu nữ trên người mình ra, đứng dậy định đi ra ngoài tìm người thì ngay sau đó cánh cửa đã bị đá văng.

Người đi đầu mặc quan phục, nhưng khoé mắt và đuôi lông mày lại mang theo một cổ phóng túng ăn chơi, so với hắn càng giống khách piao hơn. Lúc này một tay đang cầm lấy chuôi đao, cười như không cười nhìn về phía hắn, tay còn lại vung với huynh đệ ở sau lưng, lười biếng nói: “ Mang toàn bộ đi.”

Trong đại sảnh phòng khách có một người uống đến say khướt, không phân biệt ra thân phận của những người này, ném ly rượu trong tay đi, đẩy mỹ nhân đang ngồi trên đùi mình sang một bên, chỉ về phía đầu lĩnh nói: " Ngươi là cái thá gì! Có biết ta, cha ta là ai không?”

Trong lòng Mặc Sĩ Đại khó thở, chỉ nghĩ muốn dúi đầu con ma men vào trong bô cho tỉnh táo. Người khác có thể không biết người này, nhưng hắn tuyệt sẽ không nhận lầm, đây rõ ràng là đại công tử Khúc gia, tả tướng quân Kim Ngô Vệ, Khúc Minh Hiên ( Nghe tên có vẻ rất đẹp traii =)))).

Đó là nhân vật có thực quyền chân chính, biểu cháu ngoại trai của đương kim thánh thượng. Mối quan hệ này tưởng như xa nhưng thực ra lại rất gần.

Phụ thân của Khúc Minh Hiên là Khúc gia gia chủ Khúc Hoài Viễn, là anh em bà con với thánh thượng, khi thánh thượng chưa đăng cơ, đã từng làm thư đồng cho thánh thượng.

Khúc gia là một đảng trung thành với hoàng gia, được thánh thượng rất tin cậy.

Mặc Sĩ Tranh rõ ràng cũng là một người tàn phế, nhưng hiện giờ nguyên nhân hắn không bị phế đi, là bởi vì mẫu thân của hắn là người Khúc gia.

Vì mối quan hệ cạnh tranh của hắn với Mặc Sĩ Tranh, mặc dù hắn luôn biểu hiện sự cung kính với Mặc Sĩ Tranh ở bên ngoài, nhưng Khúc gia lại không cho hắn sắc mặt tốt. Mà bản thân Khúc gia là một đại gia tộc, lại nắm thực quyền, cho nên Đoan vương càng muốn hắn làm đương thế tử, nhưng mỗi khi hắn nói chuyện giao hảo với thế gia, những thế gia đó lại chỉ nói gần nói xa, làm trò trước mặt Đoan vương cũng không nói lời nào chắc chắn.

Nhưng hắn trăm triệu không nghĩ tới, bất quá chỉ tới hiệp kỹ một lần, vậy mà lại bị Khúc Minh Hiên bắt được, hiện giờ quần áo của hắn không chỉnh tề, bị người áp đi ra ngoài, chỉ cảm thấy thẹn giống như bị quăng mười mấy cái tát làm trò trước mặt mọi người.

Trong lòng hắn vô cùng căm hận, nhưng cũng không dám bộc lộ ra ngoài, chỉ có thể tức muốn hộc máu thấp giọng xin tha từ Khúc Minh Hiên, " Biểu huynh hà tất phải nghiêm khắc như vậy? Tiểu đệ chỉ vì tò mò nhất thời, mới làm chuyện sai lầm, sau này khẳng định sẽ không bao giờ đến những loại địa phương dơ bẩn này nữa.”

Khúc Minh Hiên gảy gảy lỗ tai, một bộ dáng hồn không tiếc: “ Ai là biểu huynh? Đừng nhận loạn thân thích. Ta chỉ biết là ta chỉ có một biểu đệ, hiện tại còn đang ở cùng tức phụ trong Đoan vương phủ đi.”

Hắn thấy Mặc Sĩ Đại đỏ mặt vì câu nói của mình, cười nhạo nói: "Hôm nay vận mệnh của ngươi không tốt, phạm tội trong tay ta, kinh thành gần đây rất nghiêm trị ngươi không biết sao? Còn dám chạy đến quán kỹ? Tiểu tử ngươi lá gan rất lớn đi, bình thường nhìn không ra.”

Kim Ngô Vệ thân là cấm vệ quân hoàng gia, trong người không phải là con cháu huân quý thì cũng chính là xuất thân từ thế tộc. Thân phận nhị công tử Mặc Sĩ Đại của Đoan vương này ra ngoài có thể sẽ có người nể mặt, nhưng trước mặt những tiểu gia không sợ trời không sợ đất này, chỉ sợ là đề tài trà dư tửu hậu.

Đối xử với những tông thất và con cháu quan lại này, dù phạm tội cũng không bị nhốt vào trong ngục, nhưng cần phạt nhiều tiền, hơn nữa Kim Ngô Vệ truyền gọi người trong nhà đến đón, đây mới chính là một điều cực kỳ đáng mất mặt.

Buổi sáng cùng ngày Đoan vương đi đón Mặc Sĩ Đại, trở lại trong phủ liền đánh gậy phạt hắn, ra lệnh cho hắn về phòng giam lỏng, ngay cả đoan vương phi cũng bởi vì việc này mà bị liên lụy.

Đian Vương chỉ vào Mặc Sĩ Đại đang bị gậy đánh nằm trong sân, tức giận nói với Đoan Vương Phi: "Đây là nhi tử ngoan mà ngươi dạy! Tuổi còn nhỏ đã có bản lĩnh lớn! Bị bắt từ trong kỹ viện ra, mặt mũi của bản vương đều bị các ngươi làm mất hết!”

Đoan Vương tức giận đến mức cổ đỏ bừng, giật giật cổ áo: "Tranh nhi tổng chưa từng có chuyện như vậy xảy ra."

Đoan vương phi không dám cãi với Đoan vương, vẫn đang yên lặng rơi lệ, nhưng vừa nghe Đoan vương nhắc đến Mặc Sĩ Tranh, nàng không khỏi siết chặt chiếc khăn trong tay, thấp giọng nói: "Đại nhi còn nhỏ không biết gì, chắc là bị người lừa đi, thϊếp sau này sẽ để mắt đến hắn hơn. Chẳng qua đại công tử Khúc gia dù sao cũng là biểu huynh của Tranh nhi, sao điểm ấy còn không cho mặt mũi?”

Đoan Vương hừ lạnh một tiếng, “Hắn là tả tướng quân Kim Ngô Vệ, ngoại trừ thánh thượng, sẽ còn cho ai mặt mũi?” Gã nhìn chằm chằm vào Đoan vương phi, cho đến khi nàng cúi đầu không dám nói nữa, mới nói tiếp, “ Quản giáo tốt nhi tử mới là chuyện ngươi nên làm, đừng nghĩ đến những bàng môn tà đạo.”

Lời nói này hơi nặng, Đoan vương phi sợ tới mức trắng mặt, cũng không dám phản bác, chỉ cúi đầu nói vâng.

Gã đương nhiên nghe được trong lời nói của Đoan vương phi châm ngòi chi ý, chẳng qua tiểu tâm tư này ở trong mắt gã không đáng giá nhắc tới.

Đoan vương thấy được nàng dịu dàng ngoan ngoãn, lại nhìn thấy Mặc Sĩ Đại bị đánh đến mức mặt trắng như giấy, trên quần áo lộ ra vết máu, cuối cùng cũng tiêu khí vung tay áo trở về thư phòng.

Chỉ còn lại Đoan vương phi một bên đau lòng nhi tử, một bên thầm hận Mặc Sĩ Tranh ở trong lòng.

Mặc Sĩ Tranh, cái tên này hàm ở trong miệng, cơ hồ phải bị nàng cắn nát. Rõ ràng đã thành tàn phế, còn không biết tự lượng sức mình mà muốn tranh giành thế tử vị với Đại nhi.

Nàng cơ hồ muốn xé rách chiếc khăn tay trong tay, cuối cùng tiếng gậy bên ngoài cũng dừng lại.

Hình tượng Đoan vương trong phủ rất lớn, mặc dù gã đã rời đi trước, nhưng những người hầu cầm gậy cũng không giám dừng tay, nhất định phải đánh đủ số lượng.

Đoan vương phi cũng không dám truy cứu lỗi của những người này, chỉ là ra lệnh cho những người này vội vàng nâng Mặc Sĩ Đại lên cáng, đưa về phòng, lệnh cho hạ nhân nhanh đi tìm đại phu trị thương.

Một phen rối loạn này tự nhiên bị người ở tiểu viện này xem ở trong mắt, khi Dung Nhạc và Mặc Sĩ Tranh đang ăn bữa sáng, liền chợt nghe thấy tin đồn thú vị này.

_______