Chương 27.4

Chương 27.4

Chỉ là lần này tinh xảo hơn lần trước rất nhiều, thế nhưng là cổ trang toàn màu, nhân vật trên đó sống động như thật, thần thái rõ ràng, ngay cả quần áo và đường cong cơ thể đều không tệ.

Dung Nhạc liếc nhìn nó liền vội vàng cất nó đi.

Nhất thời tim đập bùm bùm.

Y không khỏi cảm thán, luận đến, tác động của những bức tranh còn lớn hơn. Y nhìn thấy Phùng Tân mặt không đổi sắc viết tiểu hoàng muỗi, thế nhưng là đổi thành thứ này cũng sẽ không được.

Trở lại trong phòng, vừa lúc thấy Mặc Sĩ Tranh không ở, Dung Nhạc liền vội vàng cất quyển hoạ tập vào tủ ở đầu giường, đặt một chỗ với quyển sách trước kia.

Một ngày của y cũng coi như thăng trầm, thấy sự nghiệp của mình cuối cùng cũng đi đúng hướng, trong lòng kích động, vội vàng đi lấy giấy và bút mực, quyết định vạch ra kế hoạch kinh doanh trong tương lai của mình.

Vì vậy, đợi đến lúc Mặc Sĩ Tranh trở lại phòng, nhìn thấy chính là Dung Nhạc đang múa bút thành văn.

Mặc Sĩ Tranh chỉ biết là mấy ngày nay Dung Nhạc không biết có chuyện gì, liền sân cũng không thấy đi dạo, ở trong phòng buồn chán không ngừng viết cả ngày.

Hắn bởi vì tò mò cầm lên xem vài lần, Dung Nhạc cũng không ngăn cản, nhưng hắn chỉ nhìn thấy các loại kịch bản linh tinh.

Lúc đó hắn liền nói: " Những việc này ngươi giao cho người rảnh ở trong phủ viết đi, không cần phải tự viết."

Thời buổi này, trong nhà nhàn rỗi có một chút tiền, đều sẽ tự nuôi gánh hát ở trong phủ, thậm chí có một số đại tộc vì tỏ vẻ tài lực, còn có thể nuôi dưỡng không chỉ một lớp. Bình thường trong lúc rảnh rỗi thì nghe một chút khúc, hoặc là mời mọi người ra ngoài biểu diễn. Nếu là xướng tốt muốn xem thưởng, có thể được khách nhân khích lệ, mặt mũi chủ nhân cũng đẹp mặt.

Đoan Vương Phủ tự nhiên sẽ không lạc hậu so với những người khác.

Cho dù Đoan vương chẳng phải là một phiên vương gia, bị giam lỏng ở kinh thành, nhưng đất phiên lại không bị thánh thượng thu hồi, hàng năm tiến cống vào đất phiên cũng không phải là số lượng nhỏ.

Co nên gã nuôi dưỡng gánh hát ở trong kinh thành là số một.

Những thứ đó đối với quý tộc mà nói, con hát tương đương như là một món đồ chơi, bọn họ sẽ không tự hạ thân phận cùng đối phương quậy với nhau.

Mặc Sĩ Tranh chỉ cho rằng Dung Nhạc tuổi còn nhỏ, vốn là ở Trường Hưng hầu phủ không được coi trọng, không hiểu biết những việc này, cho nên mới nhắc nhở một chút.

Dung Nhạc lại nói, "Ta chỉ là đang liệt kê đại cương, lại không phải chính mình tự viết."

Dung Nhạc rõ ràng cân lượng của mình, viết văn án thì được, nhưng muốn viết tiểu thuyết thì hơi khó, ít nhất y không thể làm được mấy ngàn việc hàng ngày, và viết lách kiếm sống không ngừng nghỉ.

Nêú điều này ở hiện đại có máy tính còn dễ dàng, nhưng ở thời cổ đại đó là một nỗ lực thực sự cần mẫn.

Mặc Sĩ Tranh cũng biết y mỗi ngày đều ở trong tiểu viện không có việc gì làm, chỉ nghĩ là y viết để gϊếŧ thời gian, cho nên sau khi nhắc tới lần đó cũng không lại nói nữa.

Hai ngày trước, hắn thấy Dung Nhạc rốt cuộc cũng khôi phục lại lịch trình ban đầu, còn tưởng rằng việc này đã qua, nhưng không ngờ hôm nay lại bắt đầu.

Hắn không khỏi nói, " Gần nhất ngươi có viết thư cho Hầu phu nhân không?”

Dung Nhạc đang đắm chìm kế hoạch lớn của chính mình trong kinh doanh, đầu óc toàn là bạc bay tới bay lui, nghe Mặc Sĩ Tranh nói như là đi vào cõi thần tiên. Đầu óc liền dừng, đầu bút trên tay dừng lại, một chấm mực nhỏ rơi trên mặt giấy.

Y "Nha" một tiếng, lúc này mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng đặt bút sang một bên trước, sau đó cầm tờ giấy trắng bị dính mực lên.

Giấy trong Đoan vương phủ là loại giấy Bạch tuyên thượng hạng, xúc tu bóng loáng và mềm mại, vết mực kia quá lớn, xuyên thấu vài tầng giấy. Một tờ giấy có vết bẩn như vậy không còn dùng được nữa, Dung Nhạc đau lòng vì tờ giấy đó, cảm thấy cứ ném đi như vậy hơi lãng phí, liền nghĩ tới có thể dùng để luyện chữ.

Thật vất vả thu dọn đống lộn xộn trên bàn, y hỏi ngược lại, "Ngươi nói cái gì?"

Hóa ra vừa rồi y không nghe rõ Mặc Sĩ Tranh nói gì.

Mặc Sĩ Tranh luôn đối xử khác biệt với y, hắn lặp lại một lần với tính khí tốt.

Dung Nhạc vỗ đầu một cái, phát hiện mình lại quên mất một chuyện quan trọng như vậy, vì thế vội vàng cầm bút lên bắt đầu viết một bức thư cho Hầu phu nhân.

Truyện lúc trước của Liễu gia, nghe Dung Tích nói, tuy rằng Hầu phu nhân ở bên ngoài không có nói y là không phải, nhưng đoạn thời gian kia ở trong phủ tính tình không tốt lắm. Cũng may Nhị phu nhân là người bổn phận, từ sau khi Dung Nhạc xuất giá, bản thân mỗi ngày đều ở trong viện, đại môn không ra, nhị môn không bước, làm cho Hầu phu nhân muốn tìm ra lỗi cũng không thể.

Huống chi khi đó nhà mẹ đẻ Hầu phu nhân xảy ra chuyện, nàng tự nhiên cũng vội thành một đoàn, còn bị Trường Hưng hầu khiển trách.

Dù sao thì Trường Hưng hầu phủ thân với Liễu gia, Liễu gia mất mặt, mặt mũi Trường Hưng hầu cũng không tốt gì.

Trường Hưng hầu có tính cách mềm mỏng, trước đây trong phủ là Hầu phu nhân một tay che trời, ngang ngược, nhưng một khi Hầu gia sinh khí, ngay cả Hầu phu nhân cũng phải nhượng bộ lui binh.

Dù sao ở thời đại này, phu vi thê cương, mặc dù Hầu phu nhân đanh đá như thế nào, vẫn phải cho trượng phu mấy phần thể diện.

Vì thế trong khoảng thời gian này Hầu phu nhân tương đối yên tĩnh, hiếm khi không có thời gian đi tìm phiền toái cho Dung Nhạc và Dung Tích.

Đối với điều này xảy ra Dung Nhạc rất vui, chỉ là y cũng biết, chờ khi Hầu phu nhân quay lại, nàng nhất định sẽ trả thù.

Nàng không dám nhe răng đối với Đoan vương thế tử, đối với tử xuất giá Dung Nhạc này cũng nằm ngoài tầm tay, nhưng thu thập một tiểu thϊếp trong phủ cũng không dễ dàng sao?

Vì vậy, Dung Nhạc chỉ có thể càng phục tùng Hầu phu nhân, muốn tỏ ra toàn bộ sự việc với mình không quan hệ, chỉ là thế tử không muốn mất mặt, mới cho Liễu phủ một bài học.

Trong thư, Dung Nhạc phóng tư thái của mình rất thấp, chẳng những dựa theo Hầu phu nhân phân phó, viết rõ ràng về hành trình hàng ngày từ việc lớn đến việc nhỏ của Mặc Sĩ Tranh ở trong vương phủ, đồng thời còn nói ra tuy rằng chính mình gả cho thế tử, nhưng cũng không có tình cảm đối với hắn.

Truyện của Liễu gia này mãi về sau y mới biết tiền căn hậu quả, thế tử cũng không có tiết lộ tin tức cho y, cho nên y không thể truyền tin tức sớm cho Hầu phu nhân, cũng không thể ngăn cản thế tử.

Dung Nhạc phát hiện khả năng bịa đặt nói dối của mình ngày một tăng lên, một bức thư đầy những điều vô nghĩa như vậy có thể khiến y viết vừa cảm động vừa buồn, như thể y rất khổ sở và đau đớn vì không giúp được gì cho hầu phu nhân.

Bất quá y nghĩ lại, mình cũng không tính là nói dối.

Y thật sự cũng không rõ ràng chuyện Mặc Sĩ Tranh đã làm sau lưng mình, y cũng không biết gì về thế lực trong tay Mặc Sĩ Tranh.

Về sự kiện của Liễu gia kia, Mặc Sĩ Tranh chỉ đề cập với y một câu, về sau khi y gặp mặt Dung Tích, Dung Tích mới giải thích toàn bộ sự việc cho y.

Lời nói dối duy nhất có lẽ là lời xin lỗi và hối hận cuối cùng, Dung Nhạc nhất định phải thừa nhận, lúc đấy bản thân khi vừa biết thì vui như muốn nở hoa, nhưng tại vì Dung Tích đang ở trước mặt mình, mới miễn cưỡng nhịn xuống, không cười đến lăn ra đất.

Y không ngại biểu hiện ra sự vô năng của mình ở trước mặt Hầu phu nhân, bởi vì trong mắt Hầu phu nhân, y là kẻ vô dụng.

Đây là y học được từ Mặc Sĩ Tranh.

Tất cả mọi người đều cho rằng Mặc Sĩ Tranh từ sau lần bị thương đó không có chí tiến thủ, hỉ nộ vô thường, vì thế Mặc Sĩ Tranh đã biểu hiện ra cho tất cả mọi người xem.

Rõ ràng đối với hắn mà nói tàn tật là một khuyết điểm trí mạng, nhưng Mặc Sĩ Tranh trái lại lại tận dụng đặc điểm này.

Hắn khiến cho tất cả mọi người không đặt lực chú ý tới chính mình, như vậy hắn mới có thể âm thầm nuôi dưỡng lực lượng của chính mình.

Hắn âm thầm bất định lấy một cái cớ tốt để tìm phiền toái cho người ta. Dù sao, đây là chuyện mà mọi người đều biết.

Cũng giống như là chuyện của Liễu gia, ngoại trừ Dung Tích có chút nghi ngờ Dung Nhạc, thì ngay cả Hầu phu nhân cũng sẽ không nghi ngờ hắn.

Bởi vì Mặc Sĩ Tranh quả thực có thể sẽ bởi vì người hầu Liễu Toàn này bất kính với hắn, mà kéo xuống thể diện của Liễu gia, giẫm xuống đất.

Càng là người không được coi trọng, càng không thể chịu đựng được sự khinh thường của người khác.

Khó chịu là, Liễu gia cũng không thể trêu chọc Mặc Sĩ Tranh cùng phương thức.

Không chỉ bởi vì thân phận Đoan vương thế tử Mặc Sĩ Tranh, cũng bởi vì phía sau có thái hậu làm chỗ dựa, mà đây là họ dựa vào sủng phi Liễu gia thượng vị không thể chọc nổi thái hậu.

Dung Nhạc cũng là vì ở nhà cảm thấy nhàm chán, mới có thể đem những sự việc này cân nhắc lại.

Mà y càng nghĩ nhiều, càng bội phục Mặc Sĩ Tranh.

Mặc Sĩ Tranh suýt chút nữa đã gϊếŧ chết nhân vật chính công thụ trong nguyên tác, mọi việc hắn làm đều có mục đích, mà không phải là bắn tên không đích.

Cho nên Dung Nhạc cũng không cho rằng việc Mặc Sĩ Tranh nhằm đến Liễu gia, chỉ là đơn thuần để trút giận cho y.

Người này đa trí gần giống yêu quái, hầu như mỗi bước đi của hắn đều sẽ tính kế suy nghĩ của mọi người.

Dung Nhạc chỉ cảm thấy thật may mắn khi chính mình ở bên Mặc Sĩ Tranh, nếu không chỉ sợ chết như thế nào cũng không biết.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, rồi ngẫm lại hành động của mình sau khi đến thế giới này, hắn thật sự hối hận vì đã bộc lộ sự sắc bén trong buổi hội thơ lúc trước.

Y bất đồng với Dung Tích, Dung Tích cần phải biểu hiện sự xuất sắc của mình, để lôi kéo sự giúp đỡ, nhưng con đường của y ngay từ đầu đã khác với Dung Tích.

Đồng minh của y là Mặc Sĩ Tranh, y không cần tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác.

Chỉ cần y có thể nhận được sự phù hộ của Mặc Sĩ Tranh, như vậy là đủ rồi.

Nhưng biểu hiện của y ở hội thơ đã thu hút sự chú ý của Dung Cẩm Hiền và Mặc Sĩ Đại, đây đối với y mà nói cũng không phải chuyện tốt.

Dung Cẩm Hiền còn dễ nói, dù sao đã sống với nguyên chủ nhiều năm như vậy, cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà cảm thấy nguyên chủ thoát thai hoán cốt, sẽ gây ra uy hϊếp cho chính mình.

Nhưng Mặc Sĩ Đại thì khác, hắn và Dung Nhạc chưa từng tụ tập, chỉ nghe nói đến Dung Nhạc từ miệng của Dung Cẩm Hiền, vạn nhất cho rằng y là giả heo ăn thịt hổ thì phiền toái.

Kể từ đó, Mặc Sĩ Đại phàm có tụ hội, chắc chắn sẽ đưa thiệp cho Dung Nhạc, tuy rằng trước đây thỉnh thoảng hắn cũng mời Mặc Sĩ Tranh đến đó, nhưng hiện giờ có vẻ lại càng ân cần, chỉ là Dung Nhạc không cần Mặc Sĩ Tranh mở miệng liền cự tuyệt tất cả.

Mặc Sĩ Đại bám riết không tha, thậm chí có lúc sẽ “ Ngẫu nhiên gặp được” Dung Nhạc trong hoa viên của vương phủ, Dung Nhạc thật sự chịu không nổi người này, vì thế chỉ có thể ở trong tiểu viện hoặc là đi ra ngoài gặp Dung Tích, tận lực tránh hắn lại nhìn thấy.

Hành động lần này của y Mặc Sĩ Tranh tự nhiên xem ở trong mắt, Đoan vương thế tử đối với vị đệ đệ này chính là luôn áp dụng thái độ mặc kệ, nhưng tâm thái lần này lại có chút bất đồng.

Mặc Sĩ Tranh tự tay viết một phong thư, ra lệnh Khúc Viễn đưa đến trong phủ Khúc gia.

Đây là lần đầu tiên Dung Nhạc nhìn thấy Mặc Sĩ Tranh liên hệ cùng người khác, có chút tò mò, Mặc Sĩ Tranh tùy ý nói: “ Gần đây kinh thành nghiêm trị, ta tìm cho biểu huynh một ít việc làm.”

______

Các hủ đọc thấy tui edit chưa được hoặc sai ở đâu thì cmt bảo nhoaaa:)))))