Chương 27.3

Chương 27.3

Y vẻ mặt khó tả, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, xem ra chính mình đang làm đi tới đen trên đường. Cho dù đó là Xuân cung đồ Triệu Nhị tìm tới hay là tiểu hoàng muỗi Phùng Tân viết, kỳ thật đều hiệu quả như nhau.

Phải nói loại hình văn hóa này có thể được coi là yêu thích của người dân đi. Bằng không thì làm sao chưởng quầy duy trì chi tiêu của tiệm sách nhiều năm như vậy chỉ bằng mấy quyển Xuân cung đồ?

Y và Phùng Tân đã định ra khế ước, từ nay mỗi tháng sẽ phải viết ít nhất một quyển vở, mỗi tháng sẽ trả một hoặc hai lượng, nếu truyện được xuất bản và in ấn, thì cứ một quyển bán được sẽ có thêm một phân lợi nữa.

Phùng Tân không nghĩ tới đãi ngộ lại tốt như vậy, ngay từ đầu còn muốn cự tuyệt, hắn xua xua tay: “ tiền tháng này quá nhiều, không cần lại chia cho ta nữa.” Hắn chỉ cảm thấy hổ thẹn.

Dung Nhạc có thể thấy đối phương là thành tâm, không phải muốn cự còn nghênh, cho nên y càng không muốn chiếm tiện nghi người thành thật này, nên dù sao cũng quyết định giải quyết ổn thỏa.

Phùng Tân vốn dĩ coi việc viết truyện là một sở thích, không nghĩ rằng có thể kiếm tiền, cũng thập phần vui sướиɠ. Chính là cảm thấy tiền nhiều quá có chút phỏng tay.

Dung Nhạc trước tiên gửi trước nửa tháng tiền tiêu vặt hàng tháng, sau đó kêu Phùng Tân lấy vở về chỉnh sửa lại, mở rộng thành 50.000 chữ, trước giải thích cho hắn, "Ta là người cũng sẽ không nhường, nhìn đến chỗ nào không hợp ý khẳng định sẽ lại làm cho ngươi tiếp tục sửa, ngươi đừng ngại phiền là được.”

Phùng Tân liên tục gật đầu đáp ứng, cao hứng một tay cầm quyển vở, tay kia cầm bạc rồi rời đi.

Lúc này, Dung Nhạc rột cuộc mới đem ánh mắt phóng tới trên người Ốc Xuân Tri.

Người này vẫn luôn cúi thấp đầu, làm cho người ta không thấy rõ mặt, thân hình vốn nhỏ gầy, lại co rụt như vậy, cảm giác tồn tại đột nhiên trở nên rất thấp.

Đợi đến lúc trong phòng chỉ còn lại mấy người, rốt cuộc mới phát hiện ra hắn.

Người này thoạt nhìn lá gan không lớn, sau khi ngước mắt lên trộm nhìn Dung Nhạc, lại cúi đầu xuống, nhưng Dung Nhạc thật ra đã nhìn thấy khuôn mặt của hắn ngay lúc đó.

Trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng, thoạt nhìn mới hai mấy tuổi, theo lý mà nói thì đây là tuổi thích hợp để tham gia khoa cử.

Dung Nhạc nghĩ vậy liền hỏi, không nghĩ tới đối phương lại cười khổ một tiếng.

Chỉ thấy Ốc Xuân Tri ngẩng đầu lên, quay qua chỗ khác một nửa khuôn mặt, Dung Nhạc mới phát hiện, đối phương có một vết bớt màu xanh ở nửa bên trái của khuôn mặt được tóc của hắn chặn lại.

Ốc Xuân Tri nói: "Khuôn mặt này của ta liền tính đi khoa cử, cũng không có đường ra gì.”

Khoa cử tuyển thí sinh cần chú ý “ Thân ngôn thư phán”, thân thì cần hình dáng đoan chính, ngôn cần cử chỉ khéo léo, thư* ( sách) cần giai pháp tù mỹ, phán thì cần văn lý ưu dài. Nói cách khác, cho dù có xuất sắc đến mấy khi phỏng vấn nếu không đẹp thì sẽ bị gạt thẳng tay.

Ốc Xuân Tri có ngoại hình không tệ, nhưng có vết bớt này, buổi phỏng vấn khẳng định là không qua được.

Ốc Xuân Tri: "Ta mồ côi cha từ khi còn nhỏ, là dựa vào nương khó khắn nuôi lớn. Hiện tại thân thể nương ta không tốt, ta lại không có sở trường gì, may mắn nhận biết được một ít chữ, chỉ có thể khoe hành văn, xem có thể kiếm được chút tiền mua thuốc không.”

Người mà Triệu Nhị tìm đều là người quen trên con phố này, tùy tiện nghe ngóng liền rõ ràng tình huống của từng gia đình.

Dung Nhạc không cho rằng Ốc Xuân Tri dám nói dối, bất quá có thể nói như vậy ở trước mặt y, đại biểu đối phương không hề vô hại như hắn đã biểu hiện ra bên ngoài.

Phỏng chừng thấy thái độ của y đối với Phùng Tân, cho rằng nói thật sẽ được y coi trọng, vì thế mới kể ra tình huống trong nhà mình.

Bất quá điều này cũng không sao, Dung Nhạc cũng không ngại tiểu tâm tư của thủ hạ, chỉ cần không có tâm tư không đứng đắn là được.

Tiểu thông minh dùng tốt là lanh lợi, dùng không tốt chính là ngu xuẩn.

Y cầm quyển vở của Ốc Xuân Tri lên, lật lại lần nữa, vẫn cảm thấy hành văn không lưu loát, tình tiết không rõ ràng, chỉ có một số chữ tốt cảnh đẹp ý vui.

Lần này, y tàn nhẫn mà nói thẳng: " Quyển vở này của ngươi, không có chỗ nào đáng khen.”

Ốc Xuân Tri sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng không có dao động cảm xúc lớn, Dung Nhạc trong lòng thầm gật đầu, tâm thái không tồi, vì thế lại nói: "Nhưng ta vốn là muốn tìm một người chưa từng viết vở kịch, cho nên ngươi đủ tư cách.”

Ốc Xuân Tri mím môi, lúc này mới thấp giọng nói: " Công tử hẳn là không phải tìm người viết kịch bản đi?”

Như lời của vị lão thư sinh bị châm chọc kia nói, y chỉ là người mới, cũng không hiểu rõ về kịch bản, chỉ là đi mượn mấy quyển vở, dựa trên thể loại của người khác, cứng nhắc một phen.

Nếu Dung Nhạc thực sự muốn có một kịch bản hay, tự nên đi tìm một người có kinh nghiệm, mà không phải lưu lại hắn.

Hơn nữa dựa theo cuộc nói chuyện trước đó giữa Dung Nhạc và Phùng Tân, hắn đối với điều này đã có được một ít suy đoán, chỉ là không thể xác định mà thôi.

Dung Nhạc vốn là không muốn giấu giếm, vì thế mà thống khoái gật đầu, nói với hắn: "Vì ngươi yếu trong việc thiết lập cốt truyện, nên tận dụng điểm mạnh của mình và tránh điểm yếu."

Y lấy ra một xấp giấy từ trong tay áo, đưa qua: “ Ngươi có thể mở rộng bài viết của mình dựa trên bản tóm tắt này, thiết lập nhân vật và bối cảnh đã được liệt kê tốt, ngươi chỉ cần bỏ thêm chi tiết vào là được.”

Ốc Xuân Tri cầm lấy tờ giấy và mở nó ra, trong mắt lộ ra sự kinh ngạc. Đây rõ ràng là một điều có cương lĩnh! Đã sớm bày ra các loại thiết lập ở bên trên, từ truyện lớn đến truyện nhỏ, câu chuyện đầy đủ nguyên vẹn, chỉ cần tùy theo mở rộng liền tốt.

Mà đây cũng không tính là khó đối với hắn.

Dung Nhạc ký kết khế ước với hắn có một chút bất đồng với Phùng Tân, trích phần trăm ít hơn nửa phần, đối với Ốc Xuân Tri cũng biết tại sao.

Phùng Tân là viết truyện theo ý mình, Dung Nhạc chỉ cần đưa ra kiến nghị, thêm bớt những chỗ hấp dẫn là được, xét đến cùng vẫn là Phùng Tân sáng tác.

Mà hắn căn bản là tiến hành mở rộng dựa theo đại cương mà Dung Nhạc đưa cho, không cần hắn phải động quá nhiều đầu óc để hoàn thành.

Nhưng dù sao, với hắn mà nói thì đó cũng là một khoản tiền quá lớn.

Chưa kể cái gọi là trích phần trăm, chính là mỗi tháng hắn sẽ được một lượng bạc tiền tiêu vặt, cũng đủ cho hắn tìm được một đại phu giỏi cho nương, bốc thuốc và hảo hảo điều dưỡng thân thể.

Hắn cảm ơn Dung Nhạc và rời đi với xấp đại cương trên tay.

Vì vậy, trong sương phòng chỉ còn lại người một nhà.

Dung Nhạc cuối cùng không cần phải thẳng lưng, giả làm bộ dáng quý gia công tử nữa, mà lười biếng nằm dài trên ghế.

Dung Nhạc rất hài lòng với việc tìm được hai người hợp với mình chỉ trong một ngày.

Ngược lại Triệu Nhị cảm thấy có chút đau lòng, tiền còn không kiếm được, đã rải đi vài lượng. Hắn và chưởng quầy làm thành một đơn “ sinh ý” không sai biệt lắm cũng liền có thể kiếm được số tiền này.

Dung Nhạc nhìn hắn cau mày nhướng mày, trong lòng cảm thấy buồn cười, hỏi hắn: “ Sinh ý lúc trước các ngươi còn làm sao?”

Triệu Nhị nói: “ Lâu lâu làm một lần, hiện tại tiệm sách của chúng ta nhiều người nhiều miệng, sợ về sau truyền ra ngoài lại rước lấy quan sai.”

Dung Nhạc gật gật đầu, "Mặc dù bây giờ có thêm thu nhập từ việc cho thuê sách, nhưng đừng cắt đứt những nhân mạch đã dành dụm được ban đầu."

Y không nói rõ lời này, nhưng đầu óc của Triệu Nhị vừa chuyển liền có thể biết được ý khác của y, tức khắc liên tục bảo đảm, chính mình không sợ khổ không sợ mệt, khẳng định sẽ tiếp tục nỗ lực vì lợi nhuận của cửa hàng.

Sau đó, hắn bí mật nhét cho Dung Nhạc một quyển hoạ tập.

Dung Nhạc nhìn hắn nháy mắt, bất đắc dĩ nhận lấy.

Trên đường trở về phủ, Dung Nhạc lấy quyển hoạ tập kia ra ở trên xe ngựa lật ra xem. Thân phận của y không phải là bí mật gì, cho nên Triệu Nhị đưa cho y quyển hoạ tập này là Long dương đồ.

____