Chương 25
"Liễu Toàn kia là người hầu* (gia sinh tử) của Liễu gia, ỷ vào mình là nãi huynh đệ la lên hét xuống từng ngày cùng với công tử Liễu gia, nên một số thiếu gia tiểu thế gia cũng không để vào mắt. Hắn dùng mặt mũi của Liễu Hoà Hú để kiếm tiền riêng không phải một hoặc hai lần, kết quả lần này là đυ.ng cứng một điểm quan trọng.
Ngày đầu hắn đến tơ lụa trang đã nói những lời nói tàn nhẫn, sáng sớm hôm sau, Đoan vương thế tử đã trực tiếp cho người kéo một xe vải vóc đến trước cửa nhà Liễu gia. Đúng thời điểm vào triều, trên đường đều là những nhân vật có danh dự uy tín, xa phu kéo xe kia liền trực tiếp nói: “ Thế tử gia chúng ta nói, quý phủ liễu gia khó khăn, thân tín bên người quý công tử mua vải vóc toàn thiếu nợ, dù sao cũng là công tử thế gia, trên mặt lúng túng, đặc biệt ra lệnh ta tặng đến đây một xe.””
Dung Tích học được lời nói của xa phu kia rất sống động, nếu như không phải đã biết lúc đó hắn đang đi học ở trường Quốc tử giám, còn tưởng rằng hắn đã nhìn thấy tận mắt.
Nói đến đây, Dung Tích không nhịn được cười một lúc lâu, mới nói tiếp, " Sau khi phu xe kia nói xong, liền đem danh mục quà tặng dán lên trên cửa Liễu gia, rồi chạy đi, chỉ để lại một xe vải vóc trước cửa. Người Liễu gia muốn ném cũng không phải, không ném cũng không phải, cứ để ở đó lại càng không phải, cuối cùng quản gia tức muốn hộc máu vội vàng kêu người kéo xe đi, đừng chặn ở đại môn* ( cửa chính).
Hắn cảm thán nói: "Đáng tiếc, buổi sáng quá nhiều người nhìn thấy, chuyện chưa đến nửa ngày, cũng đã truyền đi ra ngoài. Liễu gia cũng không phải là danh môn vọng tộc gì, bất quá chỉ là vì có một sủng phi, nên mới được thánh thượng đề bạt vài người,chuyện này vừa ra, thế gia hơn phân nửa trong hội là đang xem náo nhiệt.”
Từ sau hội thơ lần đó, mặc dù Dung Nhạc không tiếp nhận lời mời của Mặc Sĩ Đại, nhưng thỉnh thoảng Dung Tích vẫn mời y ra ngoài gặp mặt vài lần.
Y không muốn đắc tội vị nhân vật chính này, hơn nữa bởi vì Dung Tích vẫn còn ở Hầu phủ, vừa lúc có thể giúp đỡ chiếu cố nhị phu nhân một chút, vì thế mười lời mời y sẽ xuất hiện ba bốn lần.
Có qua có lại, quan hệ giữa hai huynh đệ tuy không thân thiết, nhưng quả thực là tốt hơn trước rất nhiều.
Hai người cũng không nói những chuyện bí mật gì khi ở cùng nhau, chỉ tán gẫu những chuyện xấu, bát quái trong kinh, mà chuyện được khen say sưa nhất trong thời gian gần đây đương nhiên là chuyện của Liễu gia.
Mặc Sĩ Tranh đã sớm không có thanh danh gì ở trong kinh thành, lúc trước mọi người đều khen hắn là thiên chi kiêu tử, được Đoan vương sủng ái, được thái hậu coi trọng, và lấy được sự coi trọng của thánh thượng.
Từ nhỏ hắn đã thiên tư thông tuệ, văn võ song toàn, năm mười hai tuổi tự mình săn mãnh hổ. Lúc đấy là đại hỉ của thánh thượng, khen ngợi hắn là tướng tài khó được, cũng ban cho ngọc ban chỉ nhất mai mà bản thân vẫn luôn mang bên mình.
Đáng tiếc sau sự kiện ngã ngựa kia, nhãn quan của hắn ở trong mắt mọi người liền trở thành người tàn phế, khí tử, âm dương quái khí, hỉ nộ bất định.
Cho nên ngay khi chuyện này xảy ra, tất cả mọi người sẽ không quan tâm đến người đã làm ra chuyện đó, mà sẽ tập trung toàn bộ sự chú ý vào người Liễu gia.
Bởi vì vô luận Mặc Sĩ Tranh có làm gì đi chăng nữa thì sẽ không ai cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng việc Liễu gia bị trào phúng càng khiến người ta thêm bát quái.
Lúc đó, Mặc Sĩ Tranh cũng không nói chi tiết với Dung Nhạc, mà chỉ nói sự tình ở tơ lụa trang đã được giải quyết.
Về sau chưởng quầy cũng không có lại tới tìm y, vì thế y tự nhiên cho rằng thân phận của Đoan vương thế tử này nổi lên tác dụng, nói không được còn tưởng Mặc Sĩ Tranh tự mình ra mặt.
Lại không ngờ rằng, lần “Ra mặt” này lại khác xa những gì y tưởng tượng.
Dung Tích lại cho rằng Dung Nhạc đẩy tay phía sau màn, khi nói về chuyện này, hắn một bên mỉm cười, một bên nhìn về phía y với ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa. Chiêu thức ấy thật sự là quá vả mặt, không giống như là chuyện mà một vương gia thế tử làm.
Dung Nhạc chỉ có thể tiếp tục mỉm cười.
Dung Tích cười mệt, uống cạn ly trà trước mặt, nói tiếp: "Ngươi cũng không biết, bởi vì trò hay vừa ra như vậy, Liễu gia lão gia cáo ốm, nằm ở nhà mười ngày, Liễu gia công tử cũng thật sự mất mặt đi học, cũng xin nghỉ ở Quốc tử giám. Vốn Liễu gia trong khoảng thời gian ngắn này rất đường hoàng đâu, đại môn đóng chặt trong một thời gian, ngay cả hạ nhân cũng phải đợi khi không có ai mới ra ngoài mua thức ăn.
Hắn tự mình rót thêm một chén trà rồi nói tiếp, "Còn có Liễu Toàn ỷ thế hϊếp người kia, hôm sau bị đánh gãy chân, đã bị nương hắn đưa ra phủ, tuy tính mạng không ngại, bất quá nửa đời sau cũng khó qua.
Hắn cười ha hả nói: "Nghe nói không chỉ có tơ lụa trang trong tay của thế tử, mà còn có ít nhất hai mươi ba mươi cửa hàng ở kinh thành bị hắn ức hϊếp, từ đó tất cả đều mượn tên tuổi của Liễu công tử kiếm lời, Liễu gia vì thanh danh, bồi thường quang bạc mất mấy trăm lượng ”.
Trong lòng Dung Nhạc run lên khi nghe chuyện của người nọ, mặc dù đối phương không phải thứ tốt lành gì, nhưng lại lấy không vải vóc của y, thậm chí còn đe dọa y, trong đầu y từng nghĩ đánh đối phương một trận, nhưng khi biết được hai chân đối phương tàn phế, y vẫn là có chút không đành lòng.
Y trong lòng không khỏi tự nhủ lần nữa, đây là triều đại phong kiến, mạng người như tờ giấy. Rõ ràng Liễu Toàn kia mấy ngày trước còn dựa vào quyền thế của Liễu gia làm mưa làm gió, trong nháy mắt liền trở thành con chó con bị người khác phỉ nhổ.
Y hiện giờ nhìn như không sai, nhưng nếu đạp sai một bước, ai biết được điều gì sẽ chờ đợi y ở phía trước?
Y miễn cưỡng bình tĩnh lại và nói với Dung Tích*: " Mấy trăm lượng? Chỉ sợ rằng tổn thất một cửa hàng sẽ hơn vài trăm lượng." Chỉ là tơ lụa trang kia, rải rác những năm gần đây, quang tính tiền vốn cũng phải có một trăm, hai trăm lượng.
*: Trong raw tác giả viết là Dung Nhạc, mình thấy hình như tác giả viết nhầm nên mạn phép sửa lại thành Dung Tích.
Dung Tích nói: "Liễu Toàn kia coi như sáng suốt, những cửa hàng có người chống lưng không dám chọc, những cửa hàng bị chọc là những cửa hàng nhỏ, yếu. Lại nói Liễu gia cũng là một thế gia đắc thế, phá chút tài dựa lên Liễu gia chẳng phải là một chuyện kiện mỹ?”
Tâm trạng của Dung Nhạc nhất thời biến mất khi nghe thấy sự đùa giỡn: " Hợp lại đây là vì làm mai mối cho Liễu gia?”
Dung Nhạc cười khẽ, "Này ngươi liền không hiểu, Liễu gia chính là một tiểu thế gia, bởi vì lúc này Liễu phi leo lên được trung phẩm, trên thực tế những đại thế gia kia ai có thể coi trọng hắn? Liễu gia tầm nhìn hạn hẹp như vậy, chỉ có thể lẫn vào cùng một chỗ với những tiểu thế gia đê tiện kia, thế gia đại tộc sẽ không ai tiếp nhận hắn, sẽ không tự hạ thân phận.
Hơn nữa, đế vương sủng ái chính là khó lường nhất từ
xưa đến nay, đa số kẻ sẽ dùng sắc để đối phó với người, sắc suy tình mỏng, tình mỏng thì ân tuyệt. Liễu phi được sủng ái lại không sinh được một đứa con, huống chi tuổi cũng không còn trẻ nữa, chờ tuyển tú năm nay có rất nhiều tân nhân tiến cung, sự sủng ái của thánh thượng đối với nàng còn lại mấy phần?
Điều mà Dung Tích không nói chính là, kỳ thật Liễu gia đã sớm phát hiện điểm này, toàn hệ của Liễu gia đều dựa vào Liễu phi một người, cho nên họ đã lén lút tìm kiếm phương pháp sinh con khắp nơi, gửi hy vọng ở Liễu phi có thể sinh hạ long tử.
Mặc dù mấy người con trai đầu của thánh thượng đều đã trưởng thành, long tử sinh ra cũng vô duyên với ngôi vị hoàng đế, nhưng chí ít cũng có thể làm Thái Bình vương gia, bảo vệ đời thứ ba phú quý Liễu gia.
Mà càng thiển cận như vậy, bọn họ sẽ càng không được thế gia đại tộc xem ở trong mắt. Mọi người đều coi bọn họ trở thành dựa vào quan hệ leo lên đi đến đơn vị liên quan dựa vào cạp váy* (bám váy đàn bà).
Chuyện này thực sự là những đại gia trà dư tửu hậu(1), Dung Tích nói chừng nửa canh giờ. Sau khi cười đủ, lúc này mới nghiêng đầu về phía Dung Nhạc: “ Tuy nói việc này là thế tử làm, nhưng ngươi cũng phải nói một tiếng với mẫu thân.” Câu "Mẫu thân" này hắn nói chính là Hầu phu nhân, xem như hảo tâm nhắc nhở.
(1:
trà: chè;
dư: thong thả; tửu: rượu;
hậu: sau) Lúc thong thả sau khi uống chè, uống rượu; Lúc nhàn rỗi: Lúc
trà dư tửu hậu, ông cụ thích làm thơ.
Dung nhạc nghe đến mình phải nói chuyện với Hầu phu nhân liền đau đầu, y ha hả cười: “ Trước kia ta đã nói với mẫu thân, tơ lụa trang kia ta đã sớm đưa cho thế tử rồi, không phải ta quản. Kết quả Liễu Toàn chỉ là một hạ nhân còn dám đi lấy không, thậm chí còn buông lời hung ác với chưởng quầy, thế tử ra tay giáo huấn là chuyện bình thường, mẫu thân sẽ không bao giờ tức giận vì chuyện vặt vãnh như vậy ”.
Nói tới nói lui, Dung Nhạc trong lòng lại âm thầm nâng lên.
Mặc Sĩ Tranh giáo huấn Liễu Toàn, Hầu phu nhân tự nhiên sẽ không để ở trong lòng. Nhưng Mặc Sĩ Tranh cố tình lại không muốn mất mặt, chẳng muốn ra tay với hạ nhân, mà là tạo áp lực cho Liễu gia, làm Liễu gia chủ động thanh lý môn hộ, lập tức liền kéo Liễu gia xuống nước.
Tin đồn ở trong kinh thành cũng là nói về Liễu gia, còn chuyện sống chết của Liễu Toàn cũng không ai thèm quan tâm.
Dung Nhạc thầm nghĩ, vì trấn an Hầu phu nhân, y lại phải gửi một phong thư cho đối phương. Lần này nên dùng lý do gì? Nói chính mình được Mặc Sĩ Tranh tín nhiệm nên có thể dùng sao?
Thật sự không được, y sẽ phải cùng Mặc Sĩ Tranh trở về phủ một chuyến sao?
____