Chương 24
Sự kiện kia cứ như vậy không giải quyết được gì.
Dung Nhạc thề về sau tuyệt đối sẽ không tham gia những bữa tiệc lộn xộn này nữa.
Nếu không phải vì bị châm chọc trong một ngày tại hội thơ đó, y cũng sẽ không bị kích nổ cảm xúc bởi một bức thư của Hầu phu nhân.
Khi mới đến thế giới này, mấy ngày đầu tiên, y vì lo lắng cho tính mạng của chính mình mà cả ngày đề phòng, nghĩ nên ôm đùi lớn nào để tăng tỉ lệ sống sót.
Dưới những loại tình huống này, y cũng không cảm thấy mỗi ngày nhàm chán.
Nhưng khi mọi thứ đang đi đúng quỹ đạo, cuối cùng y cũng bắt đầu thấy nhớ chiếc điện thoại di động và chiếc máy tính kindle của mình khi mỗi ngày đều phải ở trong tiểu viện.
Y cũng không phải là một thanh niên nghiện Internet, nhưng không thể chịu nổi khi không có gì để chơi. Những nhàn hạ của cổ nhân –– chẳng hạn như cầm kỳ thi hoạ, y đều không biết chúng.
Mặc dù học văn ở trường đại học, nhưng khi nhìn thư tịch bản phồn thể không có dấu ngắt câu, chưa nhìn hết một tờ hai mắt đã loé những ngôi sao vàng.
Thứ duy nhất có thể gϊếŧ thời gian là thư pháp, nhưng cổ tay và ngón tay bị đau và mỏi do luyện tập trong thời gian dài.
Dung Nhạc thực sự bội phục Mặc Sĩ Tranh, thế nhưng có thể ở trong tiểu viện này được 7 năm.
Y từng hỏi đối phương làm thế nào để gϊếŧ thời gian, Mặc Sĩ Tranh trả lời là đọc sách, những quyển sách trong thư phòng hắn đều đã đọc tất cả.
Dung Nhạc tự nhận là mình không làm được điểm này, không ngờ chỉ ra ngoài một chuyến, khiến y cảm thấy còn không bằng vẫn luôn ở trong tiểu viện.
May mắn thay, hai cửa hàng trên danh nghĩa của y cuối cùng cũng có chút thu nhập.
Sau khi y gửi thư cho Hầu phu nhân, cũng không biết là Hầu phu nhân có cam lòng hạ mặt mũi để nói với cháu trai của mình hay không, vẫn là không làm chuyện gì quan trọng. Tóm lại không bao lâu, người hầu của Liễu gia công tử kia lại muốn lấy không vải vóc ở tơ lụa trang, lần này liền bị chưởng quầy cự tuyệt.
Chưởng quầy cùng thân tín kia giao tiếp rất nhiều lần, một phen nói những lời thập phần thành khẩn, nhưng thân tín kia dầu muối không ăn, chẳng những mắng to chưởng quầy một trận, lại còn nói những lời tàn nhẫn, nói là muốn đem người đến phá cửa hàng này.
Chưởng quầy nén giận, một bên thì nói những lời hay cùng đối phương, chờ đối phương vừa đi, liền đem chuyện này báo lên.
Thân tín kia dựa vào sự chống lưng của Liễu gia thiếu gia, chuyện đập cửa hàng chưa chắc đã làm được.
Dung Nhạc cũng cảm thấy chuyện này có chút khó làm.
Y chưa bao giờ nghĩ rằng đối phương lại không tiếc lẫn vào như vậy. Y đã đem cả cờ hiệu của Đoan vương thế tử ra, không biết người nọ có phải thật sự là không biết hay không, vẫn là không đem Mặc Sĩ Tranh để vào mắt, bất quá chỉ là một tiểu tùy tùng, so với những ăn chơi trác táng kia còn kiêu ngạo hơn.
Nếu đối phương thực sự đập phá cửa hàng, đương nhiên y có thể đi báo quan, nhưng tổn thất đã xảy ra, hơn nữa Kinh Triệu chưa chắc can tâm tình nguyện quản chuyện này.
Nhưng nếu giữ im lặng, chẳng phải tỏ vẻ là y sợ biểu thiếu gia kia sao? Một bước lui, từng bước lui.
Dung Nhạc lật qua lật lại, phát hiện mình vẫn phải tìm sự hỗ trợ của Mặc Sĩ Tranh.
Vừa nghĩ đến Mặc Sĩ Tranh, lại nghĩ đến cuộc cãi vã giữa hai người ngày hôm đó.
Từ đó về sau, bọn họ như bước vào thời kỳ đóng băng.
Nói một cách chính xác, hẳn là Mặc Sĩ Tranh đơn phương chiến tranh lạnh, hai người lại trở về trạng thái từ lúc đầu.
Dung Nhạc đối với điều này thì chỉ có thể tự trách mình tự làm tự chịu, rõ ràng quan hệ của hai người đã sớm hoà hoãn, kết quả bởi vì sự chỉ trích vô cớ của y, lần nữa làm hai đã trở lại điểm đóng băng.
Y cũng nghĩ đến việc chủ động tìm cách hòa hảo, nhưng vô luận là y đưa qua tín hiệu cầu hoà bao nhiêu lần, Mặc Sĩ Tranh đều ở một bên lạnh nhạt thờ ơ, hành động của y liền trở thành màn trình diễn của một người.
Sau hơn vài lần, y cũng không có biện pháp tiếp tục hạ mặt làm những việc vô dụng này.
Nhưng dù nói thế nào đi nữa, Mặc Sĩ Tranh cũng không cự tuyệt những bữa ăn do y làm. Vì thế y chỉ có thể âm thầm đem tinh lực đặt ở phòng bếp.
Ít nhất điều này cho thấy rõ Mặc Sĩ Tranh không phải là không chút nào để ý đến y.
Hôm nay sau khi hai người dùng xong cơm, Mặc Sĩ Tranh đang muốn đi thư phòng, Dung Nhạc bỗng nhiên mở miệng nói: “ Bảng chữ mẫu kia lúc trước ngươi đưa, ta dùng xong rồi, ngươi muốn đến xem ta luyện chữ hay không?”
Này một lần nữa xem y lấy hết can đảm, phóng thích thiện ý đối với Mặc Sĩ Tranh.
Y không nhịn được ngừng thở, đợi Mặc Sĩ Tranh trả lời.
Tuy rằng y đã sớm chuẩn bị kỹ càng, là sự làm lơ của Mặc Sĩ Tranh, nhưng y vẫn là ôm một tia hy vọng, mong chờ một lần, Mặc Sĩ Tranh có thể cho y một phản ứng.
Cho nên khi thực sự nhìn thấy Mặc Sĩ Tranh chuyển động xe lăn đến bên cạnh án thư, phản ứng đầu tiên của Dung Nhạc là đứng đơ ra tại chỗ, không biết nên làm thế nào. Mặc Sĩ Tranh mở miệng dò hỏi y viết chữ to, y mới hồi phục tinh thần lại, tràn đầy kinh hỉ lấy ra thư pháp viết xong trong mấy ngày nay của chính mình.
Buổi tối hôm nay, cuối cùng hai người đã khôi phục lại trạng thái nguyên bản, một người luyện thư pháp, một người đọc sách.
Chờ đến sắp tắt đèn ngủ, Mặc Sĩ Tranh chủ động hỏi: "Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"
Dung Nhạc sửng sốt, cơ hồ theo bản năng liền muốn nói ra mọi chuyện, nhưng lại nghĩ nếu nhắc tới chuyện của tơ lụa trang, đây không phải là tỏ vẻ mình là bởi vì có việc muốn nhờ, mới lấy lòng Mặc Sĩ Tranh?
Mặc dù ngay từ đầu y đã có tâm lý muốn lợi dụng Mặc Sĩ Tranh, vì hai người đã quen nhau trong thời gian lâu, y lại không hy vọng quan hệ của hai người quá hiệu quả và lợi ích.
Y không muốn Mặc Sĩ Tranh nghĩ rằng, chính là vì những việc này mà mới muốn cùng đối phương hoà hảo.
Tuy nhiên, sự do dự này của y, lại chọc đến Mặc Sĩ Tranh.
Mặc dù vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi, nhưng Dung Nhạc có thể cảm nhận được tâm trạng của đối phương đột nhiên tồi tệ hơn rất nhiều.
Y không có thời gian nghĩ nhiều, sợ mối quan hệ vất vả mới khôi phục lại của hai người sẽ đi xuống trở lại, nên vội vàng nói ra sự tình tơ lụa trang, sau đó ấp a ấp úng nói: " Tơ lụa trang vốn dĩ là ta cầu ngươi giúp đỡ, ta không muốn lại phiền toái đến ngươi.”
Mặc Sĩ Tranh cười lạnh: "Lúc trước ngươi nói chuyện gì cũng sẽ không gạt ta, đều là lời nói dối?”
Dung Nhạc phát hiện mình nói cũng không phải, không nói cũng không phải, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu nhận sai.
Trên thực tế, nói Mặc Sĩ Tranh sinh khí với Dung Nhạc thực sự cũng không nghiêm trọng như vậy. Việc này đối với Dung Nhạc nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, xem ra càng giống như là một tiêủ tính tình.
Hắn làm người đa nghi, nhưng lại bênh vực người của mình. Chỉ cần là người lọt vào mắt của hắn, cho dù có ngàn vạn chuyện không tốt, hắn cũng có thể nhìn ra. Mà hắn lại thập phần cực đoan, đối với người hoặc mọi thứ đều là cực đoan, yêu thì phải sống, ghét thì phải chết.
Dung Nhạc ở nơi này của hắn, không có đạp tới tuyến cuối cùng, cho nên độ chịu đựng của hắn rất cao. Càng về sau, chẳng qua là vui mừng khi thấy Dung Nhạc lấy lòng đối với hắn, cẩn thận các loại, vì sợ chọc hắn tức giận, làm tâm tình hắn rất tốt.
Cũng bởi vậy, vào thời điểm khi Dung Nhạc đem tơ lụa trang giao cho hắn trong nháy mắt kia, tuy rằng Dung Nhạc chỉ là mượn thân phận của hắn dùng một chút, nhưng là hắn đã đặt chuyện cửa hàng này để ở trong lòng.
Chuyện phát sinh hôm nay, hắn cũng đã sớm nhận được tin tức.
Hắn vẫn luôn không nói, chỉ là muốn biết rõ, đến tột cùng Dung Nhạc có thể mở miệng nói với hắn hay không.
Đối với chuyện xin giúp đỡ này của Dung Nhạc, hắn không những sẽ không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cho rằng điều đó thể hiện sự tin tưởng của Dung Nhạc đối với hắn.
Chính là bởi vì tin tưởng hắn, cho nên lúc không tự chủ được những gì phát sinh phiền toái mới đến tìm hắn.
Trên thực tế, khi Dung Nhạc viết thư cho Hầu phu nhân, hắn cũng đã nghĩ kỹ đối sách. Hắn không cho rằng Hầu phu nhân và Liễu gia công tử kia sẽ không dừng lại như vậy, phòng ngừa chu đáo cũng không phải là chuyện xấu.
Mặc Sĩ Tranh nhìn Dung Nhạc, "Sáng mai, sự việc sẽ được giải quyết."
Chỉ cần một lời đảm bảo vô cùng đơn giản, Dung Nhạc vậy mà thực sự an tâm rất nhiều. Lúc này y phát giác được chính mình tín nhiệm vô điều kiện đối với tất cả lời nói của Mặc Sĩ Tranh, phảng phất ở trong lòng y, Mặc Sĩ Tranh không gì không làm được.
Ánh nến ấm áp chiếu vào trên khuôn mặt đối phương, Dung Nhạc phát hiện mình có chút tâm viên ý mã, ngón tay không khỏi giật giật, cuối cùng vẫn là nắm lòng bàn tay.
Hầu kết của hắn giật giật, dời đi đôi mắt, thổi tắt ngọn nến, nằm lên trên giường.
Hai người vốn là mấy ngày nay vẫn luôn tách ra, rốt cuộc cũng không cách nhau một thước xa nữa, sau khi ngủ say, không tự chủ được tiến đến giữa, cánh tay giao điệp.
Sáng sớm hôm sau, Dung Nhạc mở to mắt, đập vào mắt chính là khuôn mặt hoàn mỹ của Mặc Sĩ Tranh.
Y vừa tỉnh đại não còn chưa khởi động, vì thế chỉ có thể nhìn chằm chằm dung nhan giá trị đỉnh phong ở trước mặt, một đôi mắt cơ hồ như biến thành đào tâm.
Cứ phát ngốc như vậy một lúc lâu, những nha hoàn cầm đồ dùng vệ sinh vào phòng, y mới thanh tỉnh lại, nhanh chóng đứng dậy xuống giường, thay quần áo.
Dung Nhạc không thể dậy sớm, cho nên bữa sáng đêù là phòng bếp nhỏ chuẩn bị.
Vốn dĩ Mặc Sĩ Tranh có thói quen ăn cháo và rau xào vào buổi sáng, bất quá dưới sự dẫn dắt của Dung Nhạc, hiện giờ có thể ăn một chút hoành thánh chưng sủi cảo.
Cả hai đang ăn thì Khúc Viễn đến báo, sự việc đã được giải quyết.
Dung Nhạc nhìn cái bánh bao hấp vừa ăn được một nghụm, trong lòng mờ mịt, thời gian chưởng quầy đến cáo trạng với y còn chưa đến sáu canh giờ, này liền đã giải quyết xong?
_____